Muôn nẻo mưu sinh (Tản mạn Sài Gòn về đêm)

Cuộc sống Sài Gòn về đêm lung linh, hấp dẫn, đầy tất bật vô tình cuốn theo bao nhiêu thân phận, mảnh đời trên con đường mưu sinh khốn khó nhất là sau đại dịch. Đôi khi tự nhiên cảm thấy ray rứt, bâng khuâng...

sai-gon-1666316313.jpg
Ảnh tác giả chọn lựa.

 

Đang cụng ly xôm tụ vui vẻ thì bỗng dưng nghe mát lạnh sau lưng mình với giọng mượt như nhung:

- Dạ, em chào mấy anh ạ!

Quay lại thì sững sờ thật. Một em tiếp thị thuốc lá dáng cao chân dài gợi cảm trong bộ đầm ngắn bó sát tôn đều 3 vòng thật hấp dẫn. Dù rất bực vì bị cắt ngang câu chuyện đang lúc cao trào nhưng ai nấy đều hạ nhiệt, nhìn đăm đắm vào cô gái đang tươi cười mang chiếc trap đựng một số loại thuốc lá nhãn hiệu lạ hoắc. Cô gái nhanh nhảu:

- Dạ tụi em làm bên tập đoàn thuốc lá Sống Thọ mời các anh ủng hộ sản phẩm mới thơm ngon độc đáo, mới được công ty chúng em đưa ra thị trường ạ. Thuốc thơm và đằm lắm ạ.

Chưa kịp để chúng tôi tỉnh ra cô tiếp tục với giọng nhẹ đầy ma mị:

- Dạ, công ty đang có chương trình khuyến mãi đặc biệt mua hai tặng một và có phiếu bốc thăm trúng thưởng với cơ cấu giải hàng trăm triệu đồng ạ. Mời các anh mua ủng hộ tụi em ạ !

Một anh trong nhóm lắc đầu:

- Tụi anh hút 555 quen rồi em, thuốc lạ hút lạt phèo, không mua... không... khi cô gái cố nài nỉ. Hai anh còn lại từ chối vì không biết hút thuốc. Nhìn ánh mắt thất vọng của em, tự nhiên mình lại thấy tồi tội dù đã bỏ thuốc lá cả chục năm rồi. Tôi nói một câu đuổi khéo em:

- Em có thấy trên gói thuốc hình hai lá phổi hư hết không mà còn muốn tụi anh chết à. Em có biết khoa học chứng minh hút một điếu thuốc giảm thọ 14 giây không ? Những tưởng hỏi khó sẽ làm cô gái bí và rút lui không ngờ cô hoạt bát vui vẻ hẳn lên, lý luận:

- Hình đó là họ bắt qui định phải để lên bao bì thôi chứ thuốc lá được sử dụng hàng trăm năm rồi anh, chết thế họ đã cấm như ma túy rồi. Vui thôi mà anh!

Em vừa nói vừa gí hai gói thuốc về phía tôi, vừa cúi người xuống tạo nên đường cong tuyệt mỹ, cặp núi đôi thụt ló linh hoạt trông thật khó rời mắt. Tôi dụi mắt nâng ly dô 50% để thoát khỏi thứ cám dỗ mơ hồ chết người đó.

Em tiếp tục cười nói cố thuyết phục cho bằng được:

- Anh không nghe câu: một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ à?  Mỗi khi hút thuốc nhớ đến em, anh cười một cái là như uống liều thuốc bổ rồi, sống khỏe và thọ thêm đó anh. Hihiii.

Đến nước này sao nỡ từ chối được, tui lấy giúp em vài gói mà thấy em vui như bắt được vàng dù chỉ vài chục ngàn đồng. Tôi còn nói vui với em để hút điếu nào cười điếu đó xem thử có thọ hơn như em quảng cáo không nghe.

Dáng xinh đẹp của em vừa rời bàn thì đến em bán trứng chim cút, anh bán kẹo kéo, chị bán cốc ổi, bác vé số... tiếp quản mời chào ngay. Đôi khi ta từ chối cũng thấy ái ngại nhưng cũng không thể rộng lòng giúp vui với nhau hết được.

Cuộc sống Sài Gòn về đêm lung linh, hấp dẫn, đầy tất bật vô tình cuốn theo bao nhiêu thân phận, mảnh đời trên con đường mưu sinh khốn khó nhất là sau đại dịch. Đôi khi tự nhiên cảm thấy ray rứt, bâng khuâng...

Chuyện Làng Quê

Nguyễn Thế Hưng

Link nội dung: https://vanhoavaphattrien.vn/index.php/tan-man-sai-gon-ve-dem-muon-neo-muu-sinh-a15910.html