Cuộc đời cô ấy đươc xem là “ gãy gánh giữa đường” khi còn rất trẻ, không con cái. Cô lặng lẽ đi về sớm trưa, người thân bạn bè ái ngại, mọi người thương cô mai mối cho cô những người cùng cảnh ngộ: ly hôn, vợ mất... kể cả độc thân. Cuối cùng không thể một mình lẻ bóng, cô chọn một người đàn ông sự nghiệp ổn định vợ mất được ba năm. Họ đến với nhau nhẹ nhàng và cảm thông những mất mát mà mình đã trải qua. Ban đầu họ sống rất vui vẻ, cùng nhau nấu ăn, dọn dẹp, xem những bộ phim yêu thích và cùng nhau thưởng thức những bản nhạc trữ tình. Họ rất hạnh phúc “ tương kính như tân”.
Một hôm đến ngày giỗ vợ cũ, người chổng nói: “Vợ anh thích món ăn này, thích uống thứ kia...vợ anh nấu món đó ngon lắm...”. Cô ấy chạnh lòng nghĩ “ mình là gì của anh ta”. Một điều cấm kỵ, khi đã đến với người khác mà còn nhắc đến kỷ niệm với người cũ “ vợ của anh”. Cô ấy thấy buồn miên man chẳng lẽ mình lại ghen với người chết. Lắc đầu xua tan những ý nghĩ không hay ấy. Hai người cùng nhau chuẩn bị mâm cỗ, cô ấy thấy lòng nhẹ nhàng hơn “nghĩa tử là nghĩa tận”. Đứng trước di ảnh của vợ, người chồng khấn: “...Suốt cuộc đời này anh chỉ yêu một mình em. Em ra đi anh chỉ còn cái xác không hồn. Anh mong mau đến ngày hai chúng ta gặp nhau...”. Nghe xong cô ấy bàng hoàng, cô khuỵ xuống lúc nào không hay. Cô từ từ đứng dậy, bừng tỉnh như vừa qua cơn ác mộng. Cô không thể trở thành một vật thế thân... và rất khẽ khàng cô xếp vội vài bộ đồ, đi rất nhẹ và nhanh thoát khỏi ngôi nhà tưởng chừng hạnh phúc là đây???!
...đã ngừng bánh xưa. Bạn tôi một người đẹp, có học thức, tốt nghiệp ra trường liền lên xe hoa với một người con trai với nghề nghiệp gọi là đỉnh của đỉnh. Bạn tôi làm dâu, làm vợ, làm mẹ 30 năm. Bao nỗi nhọc nhằn, vừa làm việc vừa chăm sóc con cái vì người chồng luôn công tác xa nhà.
“Sự thật trần trụi luôn nằm sâu dưới đáy giếng”, chưa ắt hẳn như vậy, bỗng nhiên một bữa nọ trên đường đến bệnh viện nuôi mẹ chồng, bạn tôi dừng xe tại trụ điện đỏ, bất chợt quay sang trái nhìn vào chiếc xe hơi đang dừng bên cạnh, bạn tôi phát hiện hình như xe chồng mình, lập tức bạn tôi gõ cửa xe, cánh cửa bật mở, bạn tôi nhìn vào xe thấy bên cạnh chồng mình là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Người chồng nhìn thấy vợ, lập tức đóng sầm cửa và cho xe chạy. Trong lúc đó, áo của bạn tôi bị kẹt vào cửa xe nên bị lôi đi trên đường, trong phút chốc bạn tôi nghĩ chắc mình tiêu rồi! Bỗng “roẹt, roẹt!”, bạn tôi ngã xuống đường, mọi người xúm lại và đưa bạn tôi đến bệnh viện. Người chồng không hề hay biết.
Ba mươi năm, giấc mơ dài u tối, bạn tôi thoát khỏi nó như định mệnh đã an bài. Sự thật trần trụi tuy đau đớn nhưng bạn tôi đã tỉnh ngộ. Sự dối trá dù có bộ cánh đẹp đẽ nhởn nhơ, cười nhạo trên nỗi đau của người khác cũng đã bị lột trần. Bạn tôi quyết định “ngừng bánh xưa”. Bạn tôi kể: Trên đường đến toà án bạn tôi luôn gặp đèn xanh, hiển nhiên là thuận lợi trong tình huống giải quyết sự cố. Bước ra khỏi toà, bạn tôi ngước nhìn bầu trời, lần đầu tiên nhận thấy trời xanh thẳm, tuyệt đẹp. Lòng thanh thản hơn bao giờ hết, gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ, bỗng nhiên bạn tôi nở nụ cười và cứ cười như thế suốt trên đường về nhà. Từ đó về sau khi đi trên đừơng gặp đèn xanh, tôi thừơng nói: “ giống bạn tôi trên đừơng ly hôn”.
Dễ dàng là thế, ấy vậy mà bạn tôi mãi đau đáu bao nhiêu năm, cứ nghĩ là không thể nhưng cuối cùng một chữ “ buông” thật nhẹ!
.... Ngừng chưa hẳn đã là dừng lại hẳn. Ngừng để chúng ta có thời gian suy ngẫm lại những gì khi ở trong “ guồng máy xưa”!
Chuyện quê
Huynh Thuy
Link nội dung: https://vanhoavaphattrien.vn/duong-tran-moi-den-nua-chung-ma-guong-to-cu-da-ngung-banh-xua-a10767.html