Tôi vừa đi vừa lẩm nhẩm, vì sợ quên. Cuối cùng ra tới chợ trót lọt, vì không vấp cục đá nào.
Tôi mua đậu hũ trước, rồi mới ghé quán thịt heo. Đang đứng chờ xay thịt, thì cô bán trái cây bên cạnh chào mời: "Mua mận đi ông anh, giòn ngọt ngon lắm, ăn tráng miệng thì hết ý luôn". Trời ơi, người gì đâu duyên kinh khủng, lại còn cái răng khểnh nữa chớ, nhìn cô em cười mà tôi muốn rụng tim.
Tôi nhìn lại bà bán thịt, người bà này toàn thịt, và mỡ thì cứ đảo qua đảo lại, rung rinh rung rinh.
Trả tiền thịt xong, tôi sà vào em bán mận. Định rằng mua một ký ủng hộ em gái, ai dè em quá ưu ái tôi, lấy cho tôi một bịch Mận to uỵch, và dĩ nhiên, tôi trả tiền cũng to uỵch.
Kệ đi, ai lại khó dễ với người đẹp bao giờ. Tôi dốc hết tình này cho cô bán mận, thành ra hết tiền mua Khổ qua. Làm sao bây giờ nhỉ? Thôi cứ về rồi tính sau.
Hên quá, nàng của tôi chưa ngủ dậy. Sau một hồi gãi tai, bứt mất mấy sợi tóc bạc, tôi sực nhớ phong phanh rằng người miền tây có món Mận nhồi thịt. Vội vào hỏi bác gu gồ, thì ra nấu món này rất đơn giản, mua thêm ít me chua, là có nồi canh chua Mận nhồi thịt rồi.
Tôi hăng hái vào bếp. Lựa những quả mận còn xanh, móc ruột rồi nhồi thịt, loay hoay một lúc mới xong. Đậu hũ lướt ván thì tôi biết, vì dễ làm, chứ món canh chua Mận nhồi thịt này hơi lạ, nàng còn chưa nấu bao giờ, huống hồ tôi.
Bữa cơm vui vẻ cuối tuần đã xong. Tôi gọi con, mời nàng xuống thưởng thức, món ăn độc lạ, thanh mát, mà tôi là tác giả.
Vì biết trước, nên khi thấy vợ con nhìn nồi canh vẻ thắc mắc, tôi vội thanh minh: "Món mới nhé, anh tham khảo trên mạng, ăn rất ngon. Công lao của anh cả buổi sáng đấy".
Tôi múc cho mỗi người một chén, thích thú ngồi quan sát chờ đợi. Đầu tiền là đứa con, nó húp một miếng, không hiểu vì sao nó chạy lại bồn rửa khạc khạc nhổ nhổ. Tiếp đến là nàng, mới ngậm một muỗng, mà môi cứ mím chặt, mắt trợn lên, người rung bần bật. Rồi tới lúc tức nước vỡ bờ, nàng không nhịn được nữa, từ đôi môi xinh xắn, nàng mới phun.
Tôi sợ xanh mặt, vội nếm thử. Giống như vợ con, tôi cũng phun, cũng nhổ. Vì trời ơi, chua quá... Hình như tôi chỉ bỏ me chua, mà quên nêm gia vị thì phải. Híc híc, thế là thất bại. Tiếc quá, nếu biết trước, thì tôi đã đổ thêm nước vào rồi...
Chuyện Làng Quê
Ngoctri Vo
Link nội dung: https://vanhoavaphattrien.vn/man-roi-nhoi-thit-a11767.html