Mẹ kể: -“Ngày trước, trong đám sinh viên trường Mỹ Thuật mẹ chỉ để ý đến bố, vì bố có mái tóc rất đẹp.
Và mối tình của hai người cũng lắm trắc trở.
Bà tôi bảo:
-“Con yêu gì thằng đó, chân yếu tay mềm, rồi cũng khổ thân mày.”
Mẹ cười nói với bà:
-“Con yêu vì anh ấy có mái tóc đẹp. Cái tóc là gốc con người mà mẹ.”.
Cả họ ngoại tôi đều bảo mẹ gàn, không nghe lời... Riêng bạn bè của mẹ thì khuyên ngăn: -“Chẳng lẽ mày yêu hắn chỉ vì mái tóc?”
Mẹ triết lý:
-“Nhưng ít ra..., mình cũng còn có cái để mà yêu.”
Lúc chỉ còn có hai người với nhau, mẹ cũng nói thật lòng với bố thế...
Cứ tưởng rằng bố sẽ buồn, nhưng không, Bố còn đùa tếu:
-“Mái tóc muôn năm.”.
Sau ngày cưới, mẹ đi chợ sắm cho tổ ấm của mình. Trong những thứ linh tinh mà mẹ đem về có một cái kéo, một con dao cạo sắc lẹm.
Mẹ tuyên bố:
-“Kể từ ngày hôm nay em sẽ hớt tóc cho anh. Cấm anh ra tiệm.”.
Hôm đầu tiên "ra nghề", mẹ phải vất vả cày cục gần một buổi mới hớt xong mái tóc của bố...
Không biết "tác phẩm nghệ thuật" của mẹ đạt đến trình độ nào mà sáng hôm sau bố phải đội sùm sụp cái mũ trên đâu để đến cơ quan.
Qua mấy chục năm, tay nghề của mẹ đến nay đã hết sức "vững vàng". Mặc dù là hiệu trưởng của một trường Cao đẳng Sư phạm, phải giảng dạy, phải họp hành suốt ngày nhưng chưa bao giờ mẹ quên việc chăm sóc mái tóc của bố.
Món quà mà mẹ tặng bố sau những chuyến công tác về thường là những chai thuốc gội đầu, những lọ dầu xịt tóc. Và công việc trước tiên là kiểm tra xem cái râu, cái tóc của bố có "vấn đề" gì không.
Còn bố, từ một chú học trò chỉ biết ngoan ngoãn vâng lời thì bây giờ đã "nghiện" nặng. Đố ai hớt tóc được cho bố. Có những lần đi công tác ở nước ngoài gần năm tháng trời nhưng bố vẫn không chịu hớt tóc viện lý do là để vậy cho ấm.
Bố thường bảo:
-“Không có hạnh phúc nào bằng sau những chuyến đi mệt nhoài được ngả người trên ghế để cho mẹ hớt tóc và gội đầu.”
Những lúc hai người giận nhau thì bao giờ bố cũng làm lành trước.
"Chiêu thức" thường dùng của bố là soạn "đồ nghề" ra nhờ mẹ hớt tóc. Và mẹ chỉ chờ có thế để chính thức tuyên bố "hòa bình".
Mẹ tôi ngã bệnh đã gần nửa năm nay. Căn bệnh nan y đã rút cạn sức lực của mẹ.
Suốt thời gian đó, bố túc trực bên giường bệnh, tự tay lo lắng tất cả, ngay đến việc đút cháo cho mẹ bố cũng giành làm vì sợ chúng tôi làm vụng về.
Một hôm mẹ nắm tay bố cười buồn nói:
-“Thôi! Em cho anh ra tiệm hớt tóc đó! Gớm! Tóc tai, râu ria gì mà trông phát khiếp!”.
Bố nghẹn ngào lắc đầu, chẳng nói được lời nào..., chỉ nhìn mẹ mà rưng rưng! Ít lâu sau thì mẹ mất!
Chôn cất mẹ xong, bố tôi già xọm hẳn đi, lòng tôi rất buồn.
Đêm về, vợ tôi nói:
-“Mai anh đưa tiền cho bố đi hớt tóc. Trông ông mà não cả lòng!”.
Sáng ra bố bảo:
-“Thằng Cả..., cắt tóc cho Bố”
Nói xong bố đến bên bàn thờ của mẹ, run run lần mở bọc vải lấy ra những thứ "đồ nghề" mà mẹ để lại và đưa cho tôi.
Khi nhát kéo đầu tiên vừa lướt qua thì những dòng nước mắt nóng hổi của bố cũng lặng lẽ rơi xuống.
Tôi ôm lấy bố nức nở...! Phía trên di ảnh, mẹ vẫn cười tinh nghịch.
Chuyện làng quê
Nguyễn Khôi - Đinh Trực sưu tầm
Link nội dung: https://vanhoavaphattrien.vn/toc-the-a11921.html