Một số bài thơ về hoa của Nhà thơ Nguyễn Phan Hách được bạn đọc yêu thích

Nhân tưởng nhớ 03 năm ngày mất của Nhà thơ Nguyễn Phan Hách (21/4/2019 - 21/4/2022), hôm nay, Tạp chí điện tử Văn hóa và Phát triển phối hợp cùng một số cơ quan tổ chức Tọa đàm "Nguyễn Phan Hách - Con người dung dị, chân thành". Nhân dịp này, chúng ta cùng nhìn lại một số bài giàu cảm xúc viết về hoa của Nhà thơ Nguyễn Phan Hách được bạn đọc yêu thích.

nguyen-phan-hach-1555910732-6240-1555911028-1650509906.png
Nhà thơ Nguyễn Phan Hách

HOA SỮA

Tuổi mười lăm em lớn từng ngày,
Một buổi sáng bỗng biến thành thiếu nữ.
Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ,
Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ.

Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu,
Mùi hoa sữa tan trong áo em và mái tóc.
Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt,
Vậy mà tan trong sương gió mong manh.

Tại mùa thu, tại em hay tại anh?
Tại sang đông không còn hoa sữa?
Tại siêu hình tại gì không biết nữa?
Tại con bướm vàng có cánh nó bay?

Ðau khổ nhiều nhưng éo le thay.
Không phải thời Romeo và Juliette,
Nên chẳng có đứa nào dám chết,
Ðành lòng thôi mỗi đứa một phương.

Chỉ mùa thu còn trọn vẹn yêu thương,
Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ,
Hương của tình yêu đầu nhắc nhở,
Có hai người xưa đã yêu nhau...

(Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Việt Long phổ nhạc thành bài hát Tình đầu).

HOA CỎ MAY

Hoa cỏ may lấm tấm bên đường
Không phấn màu, sắc thắm đưa hương
Không bướm trắng ong vàng bay lượn
Chỉ sớm mai về nặng trĩu sương

Nhưng hôm kia có người con gái
Vô tình dạo bước lối cỏ may
Nắng sóng sánh gấu quần vạt áo
Hoa cỏ may vội vã găm dày

Cô gái đi về nơi thương nhớ
Gỡ cỏ may vứt lại lối mòn
Hoa vương vãi hạt mầm lệ ủ
Hôm mai lá ngọn bật xanh rờn...

Anh như bông cỏ may lấm tấm
Đứng chờ em một sớm bên đường.

HOA BẰNG LĂNG

Muốn yêu em không dám ngỏ lời
Nhờ bướm vàng theo chân mỗi bước
Sợ bướm chập chờn không tin được
Anh yêu em không nói nên lời

Hoa bằng lăng tím ngát một thời
Bằng lăng ơi nhờ hoa nói hộ
Rằng tôi thương tôi buồn tôi nhớ
Hoa hãy là thông điệp tình yêu

Đi bên nhau trong một buổi chiều
Vít cành bằng lăng anh hái tặng
Em đón nhận cành hoa che nắng
Tình yêu đầu tím một mùa hoa

Tháng ngày qua cây bằng lăng cỗi già
Nắng đầu mùa không ra hoa nữa
Tôi thẫn thờ nhìn qua song cửa
Mối tình đầu ngày ấy của tôi.

HOA SEN TRẮNG

Em gái nhỏ thơ ngây
Xuống đầm hoa sen tắm
Trắng muốt trong nước xanh
Giữa rừng hoa sen trắng

Em cũng thành bông sen
Trắng ngọc ngà tinh khiết
Cùng mở nhị ngát hương
Giữa trời xanh nước biếc

Thu đến, hoa sen tàn
Nhị vàng rơi lả tả
Đời em, cô gái nhỏ
Có mùa thu không em.

Nhà thơ Nguyễn Phan Hách (13/1/1942 - 21/4/2019) sinh tại làng Mão Điền, huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh, là nhà thơ, nhà văn, đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam (1978). Sau khi tốt nghiệp sư phạm, ông đi dạy học một thời gian rồi về Ty Văn hoá Hà Bắc làm cán bộ sưu tầm nghiên cứu văn hoá dân gian. Một thời gian sau chuyển về biên tập thơ ở tuần báo Văn nghệ. Năm 1977 làm cán bộ biên tập ở NXB, rồi làm Giám đốc NXB Hội Nhà văn. Từ năm 2008, ông làm giám đốc NXB Dân Trí.

Một số tác phẩm nổi tiếng của ông: Người quen của em (1981); Gương mặt (1997); Vườn hoa cổng ô (1974); Tổ chim sẻ (1978); Sau những cách xa (1984); Quà tặng của thiên nhiên (1985); Khớp ngựa ô (1987); Vị đắng trên môi (1988); Hoa hoàng lan (1995); Tan mây (1983); Mê cung (1990); Người đàn bà buồn (1994); Tình đùa; Tiểu thuyết Cuồng Phong; Làng Quan Họ quê tôi; Hoa sữa; Đường đi Sa Pa; Một miền đất nước (1978)

Truyện ngắn đầu tiên của oongđược in trên báo Văn nghệ năm 1958 (lúc đang học lớp 5). Ông đã từng nhận giải thưởng do tuần báo Văn nghệ tổ chức thi các năm 1969 và 1974. Giải thưởng truyện rất ngắn của tạp chí Thế giới mới năm 1994.

 

Xuân Nguyên

Link nội dung: https://vanhoavaphattrien.vn/mot-so-bai-tho-ve-hoa-cua-nha-tho-nguyen-phan-hach-duoc-ban-doc-yeu-thich-a11928.html