Eduard Friedrich Mörike (8/9/1804 – 4/6/1875) là một mục sư Lutheran người Đức, nhà thơ lãng mạn, nhà văn viết truyện và tiểu thuyết. Nhiều bài thơ của ông đã được phổ nhạc và trở thành những bài hát dân gian nổi tiếng. Các nhà soạn nhạc Hugo Wolf và Ignaz Lachner đã phổ các thi phẩm của ông thành những bản giao hưởng.
Nguyên tác tiếng Đức:
Im Frühling
Eduard Mörike
Hier lieg ich auf dem Frühlingshügel:
Die Wolke wird mein Flügel,
Ein Vogel fliegt mir voraus.
Ach, sag mir, alleinzige Liebe,
Wo du bleibst, dass ich bei dir bliebe!
Doch du und die Lüfte, ihr habt kein Haus.
Der Sonnenblume gleich steht mein Gemüte offen,
Sehnend,
Sich dehnend
In Lieben und Hoffen.
Frühling, was bist du gewillt?
Wann werd ich gestillt?
Die Wolke seh ich wandeln und den Fluss,
Es dringt der Sonne goldner Kuss
Mir tief bis ins Geblüt hinein;
Die Augen, wunderbar berauschet,
Tun, als schliefen sie ein,
Nur noch das Ohr dem Ton der Biene lauschet.
Ich denke dies und denke das,
Ich sehne mich und weiss nicht recht nach was:
Halb ist es Lust, halb ist es Klage;
Mein Herz, o sage,
Was webst du für Erinnerung
In golden grüner Zweige Dämmerung?
– Alte unnennbare Tage!
Phiên bản tiếng Nga
ВЕСНОЙ
Эдуард Мёрике
Пригорок согрет весенним теплом,
А облако стало моим крылом.
В воздухе птица кружится
Родная, ответь, я тебя ищу.
Где ты, там и я находиться хочу,
Бездомный, как воздух и птица.
Душа подсолнухом раскрыта, как и прежде.
О, грусть,
Я тянусь
К любви и надежде.
Весна, чего ж ты хотела?
Дай мне для спокойствия дело!
Плывут облака над поверхностью струй,
И солнце шлет золотой поцелуй.
Вся кровь в этот миг запылала во мне.
Глаза опьяняют, взгляды смелы,
Смыкаются веки, как в сладостном сне,
Лишь чуткое ухо ловит жужжанье пчелы.
И я размышляю о том, о сем
И тоскую, точно не зная о чем.
Там пополам желанье и сожаленье.
Сердце, прошу откровенья:
Что ты там ловишь среди прошлых лет
В чаще, где золото плавит рассвет?
- Неописуемые мгновенья
(Перевод Ромена Нудельмана)
Dịch thơ:
Mùa Xuân
Eduard Mörike
Ngọn đồi xanh trong hơi ấm mùa xuân
Đôi cánh tôi bỗng thành mây lơ lửng
Chim lượn vòng trên không trung chao liệng
Hỡi em yêu, tôi tìm em, em nhớ hồi âm.
Em ở đâu, tôi muốn cùng em ở đó
Bơ vơ không nhà, tôi như chim trời và không khí
Như trước nay, tôi mở lòng như đóa hướng dương
Nỗi buồn da diết,
Tôi vươn tới tình yêu và khát vọng,
Ơi mùa xuân, ngươi mong muốn điều chi?
Hãy cho tôi công việc để có được bình yên!
Đám mây trôi lơ lửng trên tia luồng sóng sánh,
Và nụ hôn vàng từ trên cao mặt trời gửi xuống
Máu trong tôi trong khoảnh khắc thoáng bừng lên.
Đôi mắt đắm say, bạo dạn ánh nhìn,
Khép bờ mi, như mơ giấc mơ đẹp ngọt ngào,
Nghe thấy tiếng ong vo ve chỉ có đôi tai thính
Tôi nghĩ suy về điều này, điều nọ
Tôi buồn, không biết buồn điều chi.
Nửa mong muốn nửa lại vừa tiếc nuối.
Hỡi trái tim, xin ngươi hãy mở lời:
Những năm qua có những điều chi ngươi nắm bắt?
Trong bụi cây xanh, buổi bình minh ánh vàng tan chảy?
- Ôi khoảnh khắc đã qua không lời nào tả xiết!
(Nguyễn Xuân Hòa dịch theo phiên bản tiếng Nga của Romain Nudeman)
Nguyễn Xuân Hòa
Link nội dung: https://vanhoavaphattrien.vn/dang-la-mua-xuan-a18474.html