Mùa xuân ở lại và những lời bình

Không hiểu sao, tôi cứ nghĩ bài thơ giống như một tiếng thở dài nhè nhẹ, một lời nhắn gửi thì thầm kín đáo của người lính không chỉ cho một cô thôn nữ cụ thể nào đó, mà còn cho cả mỗi người đọc chúng ta?”

mua-xuan-1627988849.jpg
 

MÙA XUÂN Ở LẠI

                     Đặng Vương Hưng

 

Thời gian thì cứ qua mau

Biết mùa xuân ở lại đâu mà tìm?

Ngỡ ngàng kìa mấy cánh chim

Đang ríu rít chợt lặng im ngang trời

 

Ừ mùa hạ sắp đến rồi

Đồng quê ta lại bời bời nắng mưa

Thương em vất vả sớm trưa

Thơ tôi làm tặng cũng vừa mới xong

 

Mùa thu liệu có ai mong?

Ngập trời gió thổi đầy sông trăng vàng

Em còn tát nước cuối làng

Để tôi kiếm cớ tìm sang chuyện trò?

 

Rồi mùa đông chẳng bất ngờ

Liệu em còn đợi, còn chờ nữa chăng

Tôi đi đánh giặc bao năm

Lời yêu đã kịp thì thầm gì đâu!

 

 Tháng 3/1986

LỜI BÌNH:

“Bài thơ như một bức tranh bốn mùa: Xuân, hạ, thu, đông với những sắc màu đậm nhạt khác nhau và một nỗi buồn hoài cổ, man mác, phảng phất hương vị của ca dao.

Không hiểu sao, tôi cứ nghĩ bài thơ giống như một tiếng thở dài nhè nhẹ, một lời nhắn gửi thì thầm kín đáo của người lính không chỉ cho một cô thôn nữ cụ thể nào đó, mà còn cho cả mỗi người đọc chúng ta?”

(Hoài Hương)

“Có một mùa xuân và một lời "thì thầm" tái sinh sau "mùa xuân ở lại". Cái ngỡ mất vẫn còn nguyên vẹn và lung linh trong cõi nhớ.”

(Nguyễn Trọng Hoàn)

“Không hiểu sao trong tôi cứ  ngân nga mãi câu thơ "Ngập trời gió thổi đầy sông trăng vàng..."?

Câu thơ tả cảnh mà dường như đã gói trọn tâm trạng của những con người vừa đa cảm lại vừa đa mang!”

(Minh Hằng)

“Mấy cánh chim đang bay bỗng đứng im phăng phắc giữa bầu trời mùa Xuân. Vậy mà mùa Hạ với bời bời nắng mưa đã lại sắp đến rồi...

Cái cảnh em tát nước cuối làng sao mà xa xăm như ca dao, như heo may mùa Thu vậy.

Rồi mùa Đông đến như nó phải đến!

Đọc đến câu thơ cuối bài: “Lời yêu đã kịp thì thầm gì đâu!” Tôi bỗng quên đi tất cả bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông ở trên; mà chỉ cảm thấy thảng thốt và nhớ tới những người con gái, cùng với một thời hoa đào duy nhất của họ.

Và như ĐVH đã viết: “Biết mùa Xuân ở lại đâu mà tìm”? Tiếc lắm thay!”

(Hoàng Nhuận Cầm)

“Vẫn biết thời gian trôi đi sẽ không bao giờ trở lại. Và tuổi trẻ con người ta cũng vậy. Nhưng nhiều người đôi khi vẫn không muốn tin điều đó là sự thật.

 Ước gì tình yêu đích thực của con người sẽ không bao giờ là muộn!”

(Lê Đình Thắng).

*

Thơ: Rút từ tuyển tập 40 năm LỤC BÁT MỖI NGÀY sắp xuất bản của Đặng Vương Hưng

 

Theo Chuyện làng quê

 

 

Đặng Vương Hưng (Tổng hợp)

Link nội dung: https://vanhoavaphattrien.vn/mua-xuan-o-lai-va-nhung-loi-binh-a4901.html