Kỳ 32.
Đến chỗ con đường uốn lượn góc vuông, bị tường đá và cây cối che khuất, Ngô hoàng hậu không trông thấy Hạng Lang chạy trước. Bỗng nghe Hạng Lang kêu thét lên;
- Mẹ ơi đau quá.
Tiếng Hạng Lang tắc nghẹn. Ba người vội chạy lên thì thấy một bóng đen bịt mặt, tay cầm một cây cung vụt qua và biến mất lên không trung sau dãy núi đá. Ngô hoàng hậu và hai thị nữ chạy lại thì thấy Hạng Lang ngã nằm sấp, lưng bị cắm một mũi tên bắn cực mạnh xuyên từ lưng sang ngực, máu chảy đầm đìa. Ngô hoàng hậu ôm Hạng Lang kêu lên:
- Bay đâu, có thích khách.
-Bay đâu, chúng giết Lang thái tử rồi. Hu!hu!hu! trời ơi! Sao lại như vậy!!!
Những người lính đứng gần đó vội chạy lại vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ, vội bế Hạng Lang đưa về cung Ngô hoàng hậu. Ngô hoàng hậu chạy theo sau gào khóc. Người lính gọi:
- Gọi thái y mau lên. Người đâu!
Không lâu sau thái y đến, rút mũi tên và băng vết thương. Ông cầm tay Hạng Lang và bắt mạch, nhìn vào mắt, đưa tay vào mũi Hạng Lang và kêu lên đau đớn:
- Hoàng Thái tử chết rồi!!!
Ngô hoàng hậu kêu lên:
- Trời ơi!
Rồi bà ngất lịm, ngã vật vào tay hai thị nữ.
Tin hoàng thái tử Hạng Lang bị ám sát chết làm chấn động kinh đô Hoa Lư. Những người lính gác đứng gần lập tức bị bắt. Đinh Tiên Hoàng đến ôm Hạng Lang vào lòng mà khóc. Quan nội thị Đỗ Thích quỳ xuống tâu:
- Xin Hoàng thượng nén đau buồn, vua một nước chỉ khóc khi nước mất và mất triều đại mà thôi.
Đinh Tiên Hoàng ra lệnh gọi hình pháp đến khám nghiệm tử thi của Hạng Lang và xem xét mũi tên. Pháp y tâu:
- Bẩm Hoàng thượng, mũi tên có chất độc, kẻ ra tay thật tàn độc, tên lại có chất độc chứng tỏ chúng muốn giết bằng được thái tử, không cho cơ hội sống sót.
Đinh Tiên Hoàng hỏi:
- Mũi tên đề tên ai?
- Dạ bẩm Hoàng thượng, bình thường mũi tên phải đề tên chủ nhân sử dụng nhưng mũi tên này không đề tên chứng tỏ hung thủ kiên quyết dấu mặt, không kể đến danh dự của kẻ dùng cung tên trong giới anh hùng hào kiệt, trong giới võ lâm.
Đinh Tiên Hoàng hỏi hai thị nữ:
- Các ngươi thấy những gì khi thái tử bị bắn:
Thị nữ quỳ tâu:
- Da, bẩm Hoàng thượng, hai nô tì và Ngô hoàng hậu vẫn theo sát thái tử nhưng khi đến một góc khuất, nô tì chưa theo kịp thì đã nghe thái tử kêu, sau tiếng kêu của thái tử, nô tì và cả Ngô hoàng hậu thấy một bóng đen trùm mặt, tay cầm cung bay qua ngọn cây và bay ra ngoài thành trốn mất.
- Những lính đứng gác có thấy gì không? Chúng có phải là hung thủ không?
Nội quan Đỗ Thích tâu:
- Dạ bẩm Hoàng thượng, nô tài cho rằng họ không phải là hung thủ vì quy định lính gác không được mang cung tên, chỉ được mang gươm. Như vậy quân ngự lâm gác hôm đó không phải là hung thủ.
Đinh Tiên Hoàng ra lệnh mai táng Đinh Hạng Lang theo nghi lễ quốc tang hoàng thái tử, đó là năm Kỷ Mão 979. Sau lễ mai táng, vào một tối, trong cung của Ngô hoàng hậu, Đinh Tiên Hoàng ngồi buồn bã, còn Ngô hoàng hậu quỳ khóc dưới chân:
- Hoàng thượng ơi chúng ta mất Hạng Lang rồi. Hu!hu!hu! Hạng Lang của thần thiếp ở đâu? Lang nhi chết thảm quá, oan quá. Mong Hoàng thượng trừng trị kẻ ác nhân cho linh hồn Lang nhi trên trời được thanh thản. Hu!hu!hu!
Đinh Tiên Hoàng nói:
- Ta cũng đau thương có kém gì nàng đâu nhưng có biết hung thủ là ai đâu mà trừng trị.
Ngô hoàng hậu nói trong căm thù:
- Hạng Lang là thái tử, khi Hạng Lang mất đi, kẻ đó được ngôi thái tử thì kẻ đó là hung thủ. Hu!hu!hu!
- Nàng muốn ám chỉ ai? Đinh Liễn hay là Đinh Toàn?
- Đinh Toàn mới có 4 tuổi, kẻ giết Hạng Lang để đoạt ngôi thái tử là anh cùng cha khác mẹ với Lang nhi, đó là Đinh Liễn.
- Nàng có bằng chứng gì không?
- Thiếp không có nhưng rõ ràng là như thế. Hạng Lang chết là do tham vọng của thần thiếp, do Hoàng thượng quá yêu mến nó. Hu! hu! hu!
Đinh Tiên Hoàng thấy Ngô hoàng hậu quá đau buồn, sợ lại ngất đi nên an ủi:
- Nàng yên tâm, ta sẽ điều tra, khi có chứng cớ ta sẽ trừng phạt không tha. Vạc dầu ở sân rồng đang sôi, hổ trong chuồng đang đói, ta sẽ ném chúng vào vạc dầu hoặc ném vào cũi cho hổ xé xác, rửa hận cho Lang nhi. Bay đâu?
Hai thị nữ chạy vào:
- Dạ, Hoàng thượng.
- Dìu hoàng hậu đi nghỉ. Nhớ chăm sóc cẩn thận.
- Dạ, chúng nô tì tuân lệnh.
Đinh Tiên Hoàng về cung.
- Hai thị nữ quỳ nói:
- Cung tiễn Hoàng thượng.
Cơ quan hình pháp đã làm việc hết mình mà cũng không tìm được bằng chứng ai là hung thủ giết Đinh Hạng Lang. Ngô hoàng hậu ngày ngày vẫn sống trong đau thương, nhớ Hạng Lang và căm hận. Cuối cùng, trong lúc quẫn trí bà nghĩ rằng chính tham vọng của anh nó là Ngô Nhật Khánh, chính sự yếu lòng của bà hứa giúp cho âm mưu của Ngô Nhật Khánh, chính sự mềm lòng và thương yêu Lang nhi của Đinh Tiên Hoàng đã gián tiếp giết chết Đinh Hạng Lang. Trời ơi, chính bà là hung thủ gián thiếp giết Lang nhi. Càng nghĩ, Ngô hoàng hậu càng buồn thảm không nguôi.
Một hôm, Ngô Nhật Khánh đến cung Ngô hoàng hậu. Ngô hoàng hậu lại khóc lóc đau buồn do nhớ Hạng Lang. Ngô Nhật Khánh hỏi:
- Vậy Đinh Tiên Hoàng không trừng trị Đinh Liễn à?
Ngô hoàng hậu nói:
- Hoàng thượng nói không có chứng cớ để kết tội Đinh Liễn, không bắt được kẻ bắn tên đã phi thân qua núi trốn thoát.
- Thân mẫu không chịu nói hết lời để ông ta trừng trị Đinh Liễn, báo thù cho Lang nhi.
- Không nói là thế nào. Ta đã quỳ xuống khóc lóc đau thương. Sau này nghĩ lại thì không có chứng cớ lấy đâu cơ sở mà kết án. Vả lại, giết Đinh Liễn là giết ai chứ? Đó là anh rể của con, con rể của ta. Giết nó, em gái của con sẽ thế nào? Con còn muốn em gái của con, các cháu ngoại của ta khổ sở côi cút hay sao?
- Biết ngay là thân mẫu không quyết tâm giết Đinh Liễn mà.
Ngô hoàng hậu nổi giận:
- Sao mày có thể nói vậy? bây giờ ta nói thật, Hạng Lang chết là do lòng tham của mày, do mưu mô phản nghịch của mày. Hạng Lang chết còn do ta nhẹ dạ nghe mày, xin Hoàng thượng đặt lên vai nó trách nhiệm thái tử nặng nề. Nó mới 5 tuổi đã biết gì chính trị tàn bạo của ngưới lớn cơ chứ. Lang nhi của ta là nạn nhân. Lang nhi chết oan uổng quá. Hu!hu!hu!
Ngô Nhật Khánh cũng nổi giận:
- Sao lại tại con? Thôi được, con có tội lớn nhất là tội phản nghịch. Con không ở lại Hoa Lư được nữa, Con sẽ chạy sang ngoại bang mượn quân về cướp ngai vàng, khôi phục lại triều đại Ngô. Cáo biệt thân mãu. Thân mẫu bảo trọng.
Ngô hoàng hậu chạy ra níu áo Ngô Nhật Khánh và kêu khóc:
- Không được cầu viện ngoại bang, không được phản quốc. Quay lại đi con ơi!
Ngô Nhật Khánh quyết dứt áo ra đi. Ngô hoàng hậu ngã vật ra hiên ngất xỉu. Hai thị nữ vội đỡ dậy bế vào giường.
(Còn nữa)
CVL
PGS TS Cao Văn Liên
Link nội dung: https://vanhoavaphattrien.vn/viet-nam-dien-nghia-tap-ii-tieu-thuyet-lich-su-ky-32-a8418.html