Rứa là mùa xuân lại về, có một chút nắng vàng ươm, một chút gió heo may vẫn còn sót lại, một chút mưa dầm cho ta lành lạnh giữa đất trời đang náo nức vào xuân, một chút bâng khuâng cho lòng thơm thảo. Nhìn các Phật tử chuẩn bị lễ gần cả tháng trời, tôi cũng thổn thức lòng với những ngày xuân nhớ Mẹ.
Mùa xuân mới đã về, mùa xuân của một năm đầy vất vả, khó khăn với mọi người, mọi nhà vì dịch COVID, dẫu tất bật mưu sinh, dẫu mang nặng kiếp người trên trần thế nhưng trong nỗi lòng của mỗi chúng ta vẫn luôn luôn nhớ về quê hương, Tổ Tiên, Ông Bà, Cha Mẹ , lòng tôi vẫn vang lên điệu: "Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình ( Lòng Mẹ 1 ). Là một người con sống thiện lương, đa cảm với những bộn bề cảm xúc lại hay buồn, hay xúc động, tủi thân, ( dẫu tôi đã 63 tuổi và chỉ còn 6 ngày nữa thôi là tôi đã bước sang tuổi 64 ), nhưng cứ mỗi khi nghe lời bài hát. Tôi luôn thấy bóng dáng Mẹ hiền. Mẹ tôi mất đã hơn 11 mùa xuân đi qua, sao lòng tôi cứ tiêng tiếc nỗi buồn nhớ day dứt khôn nguôi vì vắng Mẹ. Mẹ ơi ! Mùa xuân của bao la tình Mẹ, mùa xuân để cho con được vùi đầu vào lòng Mẹ như những ngày ấu thơ nay có còn đâu ! Chỉ còn lại nỗi buồn trống vắng mênh mông, dẫu con là một người lính trở về từ chiến trường khói lửa. Nhưng trước Mẹ, lòng con lại muốn được Mẹ vỗ về âu yếm như những năm tháng tuổi thơ. Thế mà lại trở thành ảo tưởng, thành nỗi khát khao suốt cả cuộc đời, thành niềm tiếc nhớ bâng khuâng...
Mẹ như chuối chín cây. Mẹ như mây như gió. Mẹ như ánh nắng trời, như Biển Đông ngời ngời của ca dao lục bát...
CON CÒ LẶN LỘI TRỜI MƯA
TỐI TĂM MÙ MỊT AI ĐƯA CÒ VỀ...
Phải chăng tấm thân của Mẹ là một tấm thân cò, Mẹ lặn lội đồng sâu ruộng sớm, chợ xa chợ gần, chân chồn gối mỏi, đòn gánh đè vai, tảo tần lam lũ, với manh áo bạc sờn và gót chân tứa máu, Mẹ bươn chải sớm trưa, chịu bao khó khăn nhọc nhằn vất vả, nuôi anh em tôi khôn lớn trưởng thành mà không bao giờ nghĩ về mình, không một lời ca thán.
Mẹ ơi !
Con không khóc mà sao nước mắt lại tràn mi, lại thổn thức lòng lắm vậy hở Mẹ kính yêu !
*****
Trước mắt tôi như hiện lên hình dáng Mẹ hiền yêu quý cùng với bao người Mẹ khác. Này đây nước mắt Mẹ mừng vui khi con khôn lớn, khi con nên vợ nên chồng; này đây dáng Mẹ cánh cò cánh vạc xăm xắm đi về sớm tối; này đây dáng Mẹ liêu xiêu giữa mùa dông bão; này đây mắt Mẹ ngóng dõi mòn trông theo chồng, ngóng dõi theo con trong mùa bão biển... Này Mẹ mừng vui khi con lớn khôn; này nước mắt Mẹ mặn xốn xang khi con bước chân vào đời binh nghiệp...và biết bao hình bóng của những người Mẹ trên đời này đang hiện hữu ra trong tâm thức của tôi.
Tôi đang đi quá nửa kiếp người, tóc đã chuyển dần sang màu sương mơ giống như tóc Mẹ thuở nào. Nhưng tôi vẫn thấy mình như trẻ con trước Mẹ. Tôi quên sao được những lần cúng giỗ, Mẹ tất bật quán xuyến lo toan, chỉ nhìn con cháu quây quần bên mâm cơm là Mẹ no rồi ! Chỉ nhìn con cháu hiền ngoan là Mẹ mãn nguyện. Nói thế, cũng có lúc tôi và các anh chị vẫn làm Mẹ buồn. Anh em chúng tôi có bất đồng ý kiến nhau, lý sự với nhau. Mẹ chỉ nhìn buồn. Mẹ như nói một mình: Răng anh em bây nỏ thương nhau ? Cãi nhau mà vui được à ? Cùng Mẹ cùng Cha răng các con lại muốn hơn thua ? Nghe Mẹ nói, anh em tôi biết mình có lỗi. Mẹ nói thế nhưng Mẹ vẫn lo cho chúng tôi, vẫn che chở cho chúng tôi.
Và trước mắt tôi, hiện lên những người Mẹ vĩ đại khoan dung, yêu thương con cháu. Biết bao bà Mẹ đã từng có đứa con bên này, bên kia của cái gọi là ý thức hệ. Biết bao bà Mẹ có những đứa con tranh chấp gia tài, hơn thua tiền của.... Mẹ chỉ buồn mà vẫn yêu thương chúng như nhau ! Mẹ có thiên vị đứa nào đâu ! Tất cả đều là con của Mẹ kia mà !
Và tôi nghĩ về người Mẹ vĩ đại của dân tộc tôi: Mẹ Việt Nam ! Tôi biết nói gì với Mẹ khi xuân về Tết đang đến gần. Mẹ có biết những đứa con chửi rủa người thân ? Những đứa con làm tội làm tình lẫn nhau ? Có những đứa con đạp vào mặt anh em chúng ?... Tất cả chúng đều là con của Mẹ Việt Nam. Mẹ Việt Nam có riêng đứa nào đâu ?.
Lòng tôi chùng xuống, thành khẩn nguyện cầu cho linh hồn người Mẹ kính yêu của tôi, cho những người Mẹ Việt Nam mãi mãi là Mẹ của chúng con.
Tôi ngồi suy tư cho bài tản văn này. Chợt có tiếng khóc của trẻ con bên nhà hàng xóm. Và cất lên lời ru của người bà, người bà của thế kỷ 21 đang ru cháu bằng lời bài hát - chứ không phải bằng lời ru cổ:
LÒNG MẸ BAO LA NHƯ BIỂN Thái BÌNH DẠT DÀO...
Mẹ hiền của con ơi. Mẹ Việt Nam ơi. Mãi mãi ...
BAO LA TÌNH MẸ
trong tôi !
Mẹ là tất cả mùa xuân
Núi cao biển rộng không bằng Mẹ đâu
Bao la tình Mẹ dạt dào
Tản văn con viết biết bao ân tình
Theo Chuyện làng quê
Nguyễn Sinh
Link nội dung: https://vanhoavaphattrien.vn/bao-la-tinh-me-tan-van-a9618.html