Trên đường thiên lý Bắc Nam, ngay trên đỉnh đèo Phước Tượng (còn gọi là đèo Voi), thuộc thôn Phước Tượng, xã Lộc Trì (Phú Lộc - Thừa Thiên Huế) nghe kể chuyện gia đình ông Lưu Bình Phúc và vợ là bà Nguyễn Thị Quảng. Ngoài việc mở một quán giải khát cho khách qua đường, gia đình ông còn bỏ nhiều công sức cứu những người bị tai nạn giao thông trên đèo trên 20 năm.
Con voi trung nghĩa
Vào năm 2015, chúng tôi lên đỉnh đèo Phước Tượng (đèo Voi-trên QL1A) vào một ngày đầu xuân được nghe các bô lão kể rằng: Xưa kia, có một con voi rừng phò một vị tướng quân bị thương băng rừng từ núi Bạch Mã về cửa Tư Dung. Kiệt sức, con voi trung hậu gục đầu uống nước đầm Cầu Hai, rồi nằm lại vĩnh viễn… Đứng trên đỉnh đèo, du khách có thể mục kích dãy núi bên trái xa mờ trong màu lam sương khói. Đó là “con voi” trung nghĩa đang gục đầu uống nước trên đầm Cầu Hai. Với vẻ đẹp ấy, hầu hết xe du lịch đi ngang qua đây đều dừng lại đỉnh đèo vãn cảnh, ngắm con voi trung nghĩa và nghe chuyện xưa tích cũ và nhất là thăm gia đình ông Lưu Bình Phúc, chuyên làm việc nghĩa trên 20 năm nay ở đỉnh “đèo Voi”.
Cặp vợ chồng siêng làm việc nghĩa
Đưa tay chỉ về phía cua của con đèo, bà Quảng nói: ”Đây là con đèo rất nguy hiểm, tuy chỉ dài trên 3km nhưng tai nạn giao thông làm chết người xảy ra liên tục, đứng đầu bảng về tai nạn giao thông. Năm ngoái, khoảng 11h trưa, có một chiếc xe tải chạy hướng Nam Bắc đâm phải 2 người đi xe máy cùng chiều. Lúc đó cả nhà bà đang ngồi ăn cơm trưa, nghe tiếng "rầm", biết lại có tai nạn, ông Phúc bỏ bát cơm xuống chạy ra thì thấy hai người đi xe máy đang bị bánh xe tải “chà” lên trên người, ông chạy đến, lôi hai người bị nạn ra và băng bó vết thương, đồng thời bà vào gọi điện cho Công an và xe cấp cứu tới đưa đi bệnh viện. Nhưng vì bị thương quá nặng nên đã có một người chết và một người mê man bất tỉnh…”.
“Tôi còn nhớ như in, lúc đang đi chăn dê trên núi về, tôi thấy một đám người bu đông chính giữa đèo. Mọi người đều xì xào "chắc chết mất, não văng ra như thế thì làm sao sống được". Tôi rẽ đám đông vào thì thấy một người đang nằm bất tỉnh bên cạnh chiếc xe máy nát bét. Tôi nhào vô bồng anh ta dậy và kiểm tra xung quanh người, thì ra miệng anh ta đang nhai kẹo cao su trắng rơi ra dính vào đầu, mọi người tưởng là bể não. Xong rồi ông bồng anh thanh niên kia đi với thân hình bê bết máu cho lên xe máy chở về Bệnh viện Phú Lộc cấp cứu kịp thời và anh ta đã thoát chết…”- Ông Phúc cho hay.
Ông Phúc tâm sự: Có một điều rằng, mặc dù cứu giúp nhiều người nhưng vợ chồng chúng tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện ơn nghĩa. Một lần, có một ông ở miền Bắc, nghe nói làm chức vụ gì đó to lắm. Đi trên xe 24 chỗ ngồi, tự nhiên qua đèo thì bị ngất xỉu, chân tay co quắp, người cứng lại. Chúng tôi đem vào nhà cạo gió, đánh gió… sơ cứu và đón xe đưa nạn nhân đi bệnh viện cấp cứu kịp thời và may mắn cho ông đó vẫn còn sống. Hằng năm có dịp đi qua đèo, họ lại mua quà biếu và gửi tiền bày tỏ lòng cảm ơn, nhưng chúng tôi không nhận tiền bạc.
“Ở đây, thường xảy ra cháy rừng, tai nạn, bất kể nửa đêm gà gáy là có người đến kêu gia đình tôi. Có những vụ TNGT thảm khốc mà nạn nhân chết tại chỗ, không ai dám đến gần. Những lúc như thế ông tự mình đến tắm rửa, lo khăn áo chôn cất nạn nhân dưới núi, chờ người thân đến nhận người. Nhưng cũng có những nấm mồ sau 2-3 năm vẫn chưa có ai đến nhận vì không biết người chết đó là ai. Vì thế, hàng năm cứ đến ngày rằm, lễ, tết ông bà đều hương khói đàng hoàng cho những nấm mồ vô chủ đỡ hiu quạnh…”- Ông Phúc cho hay.
“Vua hòa giải” trên đèo
Không những cứu chữa, mai táng kịp thời cho những vụ TNGT mà vợ chồng ông bà còn thành công trong công tác “hoà giải”, can ngăn những vụ xô xát, đánh nhau do “lổi phải” trên đường. Có lần, một chiếc ôtô tông vào một tốp học sinh trên đường đi học về làm 3 em chết và 2 em bị thương. Sợ quá tài xế ôtô bỏ chạy, người nhà của mấy em cầm dao, rựa truy lùng và đòi lấy mạng tài xế để trả thù. Cùng với công an, chính quyền, vợ chồng ông bà đã đến từng nhà khuyên giải đúng sai và ngăn được một cuộc đổ máu xảy ra. Hoặc có lần gặp những học sinh khoảng lớp 8, lớp 9 bỏ đi bụi, ông bà thấy được gọi vào nhà khuyên bảo, cho ăn uống và hỏi số điện thoại, nhà ở đâu để đưa về, sợ chúng nó lang thang thì tội lắm và dễ sa vào con đường tội lỗi. Những người ăn xin, cơ nhở qua đây, không có tiền bạc, gia đình ông cũng cưu mang cho ăn ở trong nhà và đón xe “miễn phí” cho họ đi về nhà hoặc đi đến những nơi họ muốn.
Ông Phúc là nông dân giỏi cấp tỉnh
Ông Phúc canh tác 0,5 ha ruộng, trồng 5 ha rừng, nuôi 30 con dê, hằng năm thu về khoảng 100 triệu đồng. Ngoài ra, vợ chồng ông bà có 10 đứa con, 6 trai, 4 gái. Tất cả đều thành đạt và các thành viên trong gia đình của ông Phúc giống như là một đội cứu hộ. Ai cũng biết sơ cấp cứu. Nếu nhẹ thì lấy xe chở xuống bệnh viện, còn nếu nặng thì canh giữ hiện trường và gọi công an đến". Trên tường treo nhiều bằng khen, giấy khen của huyện, tỉnh tặng ông về những thành tích xuất sắc trong công tác quản lý, bảo vệ và phòng cháy chữa cháy rừng nhiều năm liền. “Tuy nhiên trong công tác “hoà giải” giữa đường cho hàng trăm vụ xô xát thì chưa có ai khen…”- Bà Quảng vui vẻ nói.
Ông Trời ban phước lành cho người có tâm làm việc thiện
Vừa qua, tâm sự với chúng tôi, cô Lưu Thùy Dương (con gái của ông Phúc) hiện đang sinh sống ở Bình Dương cho hay, sau khi các anh chị em chúng tôi khôn lớn và lập gia đình rời xa cha mẹ mỗi người lập nghiệp mỗi nơi. Và từ năm 2015, khi đường hầm đèo Phú Gia và Phước Tượng (huyện Phú Lộc) đi vào hoạt động, lưu lượng xe lên đèo chỉ còn rất ít. Cảm thấy buồn nên sau đó cha mẹ tôi vào sống với chúng tôi ở Bình Dương. Tuy cao tuổi nhưng “ông bà” vẫn khỏe mạnh, âu cũng là ông Trời ban phước lành cho ông và bà vì đã siêng làm việc nhân nghĩa hơn 20 năm qua.
Vừa qua, chúng tôi lại có dịp qua đèo Voi, nhìn hoa lang rừng nở những khóm hoa vàng óng, lung linh khoe sắc ven đường, nhưng có ai biết cho rằng những đoá hoa “biết nói” của gia đình ông Phúc vẫn còn mãi đẹp và lan toả hơn trong lòng du khách khi dừng chân trên đỉnh đèo Voi trong cuộc hành trình trên con đường thiên lý Bắc – Nam.