Nó ở tận tầng ba còn nghe thấy nhưng nó lờ đi không nói gì. Lão được thể càu nhàu mãi. Vì Trúc chỉ mua thôi còn dọn là lão dọn nên lão kêu ca là đúng. Nhưng năm nay nhà nó chỉ có đào rừng và một cành đào bích nhỏ xíu cắm trên bàn thờ các cụ để tận tầng bốn. Nó mua chục bông lay ơn đỏ thắm cho có không khí tết thế thôi. Bánh chưng thì hôm qua mới hết. Trong tủ lạnh còn đầy giò chả thịt cá. Tóm lại là chả thiếu gì. Năm nay covit chả đến nhà ai, chỉ anh em trong nhà tụ tập ngày mùng một, mùng hai rồi chả ai đến ai nữa. Mùng ba nó đã dắt con gái đi chơi Tây Bắc với mấy người bạn thân đến tận tối mùng năm mới về. Chả biết tết Hà Nội ra sao nữa!
Năm nay tết trời lạnh và không mưa rất có không khí tết xưa. Giao thừa cúng xong chờ các em các cháu sang xông đất, mừng tuổi nên nó cũng không ra khỏi nhà. Tết này đối với nó cũng đặc biệt. Là tết đầu tiên thoải mái thời gian mua sắm, không phải chờ sát tết mới được nghỉ như mọi năm. Chả hiểu sao nó không hào hứng. Sáng ba mươi tết làm cơm cúng tất niên và giao thừa xong. Chiều Trúc rủ cô bạn thân đi cafe. Cứ nghĩ ngày cuối năm phải bận rộn cỗ bàn chè bánh nhưng bọn chúng là những người phụ nữ Hà Nội tháo vát lại có thâm niên nên mọi thứ đều đâu vào đó chả tốn bao nhiêu thời gian.
Hai người bạn thân lâu năm có dịp ôn lại chuyện tết xưa. Ngày xưa tết thật vui và thiêng liêng. Từ hai mươi tháng chạp người ta đã bán lá dong. Cửa hàng lương thực thì bán cho vài cân bột mì, mua thêm cân đường, vài quả trứng rồi đi xếp hàng làm báng quy gai xốp. Cho đến giờ vẫn nhớ mùi vị thơm ngon của loại bánh đó. Chẳng có loại bánh cao cấp nào sánh bằng. Rồi xếp hàng mua túi hàng tết có măng khô, miến, mộc nhĩ, mứt, kẹo, chè, thuốc lá, mì chính, hạt tiêu…
Ngày hai bảy, hai tám tết rửa lá bánh chưng. Ngồi ở máy nước công cộng cọ tỉ mỉ từng chiếc lá. Trời rét lắm, cọ hết chỗ lá có khi rét tím môi tay chân nhăn nhúm vì nước lạnh. Cắt gọn rồi tước sống lá buộc vào cột để cho khô. Xong việc mới được đi chơi chợ hoa Hàng Lược. Ngày đó nhà Trúc nghèo, lại đông con. Cha mẹ nó chỉ lo có bánh cho con đã đủ mệt nên nhà nó có tết còn không có hoa. Đi lên chợ hoa xem xong thì về bờ mương hái vài bông hoa dại cắm cùng lá lưỡi hổ có trong vườn nhà. Chờ ông nội gói bánh xong thì tối hai chín sẽ được trông bánh chưng… Một bếp lửa lớn được nhóm ngoài sân và nồi bánh sôi sùng sục toả mùi thơm là niềm mong đợi cả năm của lũ trẻ. Bên cạnh nồi bánh là nồi nước lá thơm để bà nội tắm. Cho đến giờ Trúc vẫn nhớ như in những chuyện đó như mới hôm qua.
Tết nhà Trúc ngoài các món nem, mọc gà luộc, măng nấu… như nhà người ta thì còn có món su hào xào miến. Mãi sau này bà nội mất rồi, chị em Trúc vẫn nấu món đó như hồi bà còn sống… Nhà bạn Trúc thì có một phong tục tết rất nhiêu khê. Nếu nhà Trúc mỗi ngày tết tính từ ngày ba mươi tết thì đều làm một mâm cỗ tết đầy đủ món để cúng ông bà tổ tiên thì nhà nó mỗi bữa cơm đều làm mâm cỗ Tết cúng rồi mới ăn và mời khách. Tết nhà nó là dịp để các chị em trổ tài nấu món ngon và tụ tập nói chuyện rất vui. Họ hàng hay bạn bè đến chơi đều chúc tết, thắp hương, mừng tuổi người già, trẻ nhỏ…, rồi ăn cơm, uống rượu… tết thì nhà nào cũng rộn ràng tiếng cười nói chúc tụng… Chúc tết họ hàng làng xóm, xoá bỏ hiềm khích, mong năm mới có khởi đầu mới mạnh khỏe may mắn bình an nhiều tài lộc… là phong tục đẹp của người Việt. Từ rất lâu đã có câu: “Vui như Tết”. Gói bánh, nấu ăn, làm mứt… đoàn tụ xum vầy mãi mãi là hương vị Tết. Từ ngày có điện thoại di động thì nhiều người dùng nó để chúc tết bạn bè họ hàng ở xa không gặp được. Có năm giao thừa bị nghẽn mạng vì nhiều người dùng quá.
Trúc năm nay có hai bác lớn tuổi quen qua mạng thôi mà vừa giao thừa đã gửi cho nó lời chúc năm mới rất chân thành. Nó thấy rất vui nhưng cũng hơi ngại vì mình là hậu bối mà để tiền bối chúc tết trước. Nó nhớ câu “Mùng một tết cha, mùng hai tết mẹ, mùng ba Tết thầy!” nên mùng ba nó chúc tết mấy người bạn lớn mà nó tôn trọng như thầy! Kết quả là một người trả lời rất chân thành, một người trả lời xã giao, một người thả tim nhưng không trả lời, còn hai người thì có xem nhưng không trả lời cũng không bày tỏ cảm xúc…
Nó không hiểu… Họ đều là những người Hà Nội, học rộng tài cao… Lâu rồi không gặp, nó cũng không làm gì có lỗi với họ,… Nhà họ cũng không có chuyện gì… Vậy thì có lẽ họ… quên nó rồi… Nhưng Tết mà… dù là người xa lạ mà chúc tết mình thì cũng phải đáp lại mới là người có học chứ… Nó đã bị “giông” cả năm rồi… Hôm nay hết tết nhưng vẫn còn xuân. Trời thì mưa và rét… Trúc chở con đi học rồi về nhà không có việc gì làm nên nghĩ lan man… Có những thứ tốt đẹp đã mất đi… Không sao, nó sẽ quên hết những điều không như ý chỉ nhớ những gì vui thôi…
Buồn cười! Nó quên không biết mùng hai Tết nó đã làm gì... Chỉ nhớ mùng một đến nhà các em chơi thôi… May chồng và con trai nhắc mới nhớ! Mùng hai nó vào bệnh viện test covit để mùng ba đi chơi… Một việc như thế mà quên được… Thì quên những người làm nó không vui chắc cũng chả khó khăn nhiều…
Tết là phải vui… Và năm mới sẽ mạnh khỏe bình an may mắn…
Chuyện quê