Bài viết mới nhất từ Đặng Sỹ Ngọc
Con liệt sĩ chăm sóc thương binh nặng
Tính đến nay (2017), cô Tú Uyên phục vụ thương binh nặng ở Trung tâm Điều dưỡng Thương binh Nghệ An đã 35 năm. Cô hoạt động tích cực, đầy trách nhiệm với tình cảm “Lương y như từ mẫu”
Ba lần thấy cả đại đội cùng khóc
Tôi có 14 năm tham gia công tác, chiến đấu phục vụ trong quân đội. Năm 1972, tôi bị thương nặng tại Thành cổ Quảng Trị lúc đang chiến đấu nên tôi được mang chữ “binh”, trong mục “nghề nghiệp” của bản thân, đến hết cuộc đời.
Hội phụ nữ làng Đỏ chống giặc
Thời kỳ chống Pháp, nhân dân Hưng Dũng đã đoàn kết một lòng đấu tranh chống áp bức, bóc lột, quyết tâm giành chính quyền cách mạng. Hưng Dũng thành lập được chi bộ Đảng đầu tiên của vùng Bắc Trung Bộ, được Bác Hồ ví như một làng đỏ.
Gặp lại một đồng đội từng bắt giặc lái Mỹ
Một lần, tôi vừa xuống bến xe buýt gần chợ Vinh để đón xe về nhà, bỗng có một người đàn ông cao gầy đã có tuổi phóng xe máy đến bên cạnh, hỏi: “Anh đi xe ôm không?”. Tôi chưa kịp trả lời, nhìn anh đang ngờ ngợ lạ, quen thì thấy anh vội gạt chân chống, dựng xe rồi thốt lên: “Ngọc phải không?”, (nói rồi anh ôm chầm lấy tôi: “Ôi! Đúng Ngọc rồi! Đã gần 50 năm!!!)
Người lính Cụ Hồ trên quê hương Phong Phú
Đó là thương binh, cựu chiến binh Lê Văn Thuyết ở xóm Phong Phú, xã Hưng Hòa (đồng hương với đại tướng Chu Huy Mân) hiện đang làm Chủ tịch Hội chiến sĩ cách mạng bị địch bắt tù đày của thành phố Vinh Nghệ An.
Chiếc bánh tét nhân chuối
Cựu chiến binh Nguyễn Đức Đào sinh năm 1948 tại xóm Tân Lộc, xã Hưng Dũng nay là nhà số 4, ngõ 66, đường Nguyễn Phong sắc, phường Hưng Dũng, thành phố Vinh, tỉnh Nghệ An.
Nuôi con thời bao cấp
Chúng tôi lên đường đi bảo vệ Tổ quốc lúc còn rất trẻ, trình độ văn hóa chưa học hết phổ thông. Mới chỉ có sự nhiệt tình, sôi nổi của thanh niên thế hệ Hồ Chí Minh, phát huy truyền thống yêu nước, yêu quê hương mà chiến đấu. Chưa có nhiều kiến thức sư phạm để duy trì, nuôi dạy con cháu trong gia đình về sau.
Nụ hôn đầu tiên và cuối cùng của người chiến sĩ trẻ
Tôi xin kể một chuyện nhỏ, tôi phải để đời mà tôi chưa kể. Đó là một hành động vô cùng dũng cảm của một nữ quân nhân làm ngành y trong chiến tranh.
Kỷ niệm về một người lính già
Tháng 8-1968, tôi từ chiến sỹ bộ binh được bổ sung về đơn vị của ông. Tôi kém ông 7 tuổi đời 2 tuổi quân, cùng mang quân hàm hạ sỹ. Tôi được ông cùng các pháo thủ hướng dẫn thao tác binh chủng mới lạ của mình rất nhiệt tình
Kỷ niệm về một người lính già
Tháng 8-1968, tôi từ chiến sỹ bộ binh được bổ sung về đơn vị của ông. Tôi kém ông 7 tuổi đời 2 tuổi quân, cùng mang quân hàm hạ sỹ. Tôi được ông cùng các pháo thủ hướng dẫn thao tác binh chủng mới lạ của mình rất nhiệt tình
Thăm chiến trường xưa
Bước vào thế kỷ mới. Gia đình tôi không còn cảnh khó khăn như thời bao cấp, tạm đầy đủ cơm ăn, áo mặc. Hàng ngày tôi vẫn tiếp tục cần kiệm chi tiêu nhằm thực hiện quyết tâm từng hứa với đồng đội: “Nếu còn sống, chúng ta sẽ tìm gặp nhau” - lời hứa ấy cứ đau đáu, âm thầm ngày đêm sau cuộc chiến chống xâm lược Mỹ.
Nhớ ngày tôi vào Đảng
Quê tôi ở miền thượng của huyện Đức Thọ, bên dòng sông Ngàn Sâu, giáp với hai huyện Hương Khê và Hương Sơn của tỉnh Hà Tĩnh.
Tôi vẫn gọi: Dì ơi!
Dì Ngụ đang làm tròn chức năng người phụ nữ Việt Nam phúc hậu, đảm đang. Đến cuối năm 1964 dì dượng sinh được 3 người con: 2 gái đầu đặt tên là Liên và An, còn em trai đặt tên là Toàn.