Bình an

Sáng Chủ Nhật, có chú em (làm cùng cơ quan cũ) tới nhà chơi. Lâu ngày gặp nhau, hai anh em có nhiều chuyện để nói. Hết tuần trà, tôi hỏi thăm tình hình vợ, con ra sao, chú em xuống giọng nói:

binh-an-1664632343.jpg

Ảnh do tác giả cung cấp.

 

 - Bọn em chia tay rồi.

Tôi ngạc nhiên:

 - Ủa, sao vậy ?

Chú em nói tiếp:

- Bọn em chia tay hơn 2 năm nay rồi anh ạ, chuyện dài dòng lắm anh ơi.

 Bây giờ thằng lớn sống với mẹ, thằng nhỏ sống với em.

Toàn bộ căn nhà 3 tầng (hơn trăm mét vuông) ở Q.Bình Thạnh, em để lại cho 2 mẹ con nó, còn em về Q.7 xây một căn nhà cấp 4 (80 mét vuông) để 2 bố con em ở...

  Tôi nghe nói vậy, tự nhiên lặng người, cảm thấy buồn cho hoàn cảnh của chú em bây giờ. Chú em nhấp ngụm trà nói tiếp:

- Em ngẫm lại, hồi anh còn đang làm, anh đã nói với em 1 câu, mà bây giờ em thấy đúng.

Tôi ngạc nhiên:

 - Tôi không nhớ hồi đó tôi nói câu gì?

Chú em tiếp lời:

- Hồi đó đang làm ngon trớn, vị trí của anh có thu nhập cao mà nhiều người ước ao, anh đã quyết định xin nghỉ việc, làm cho Ban lãnh đạo cũng như các "đầu ngành" sửng sốt và ngạc nhiên.

Em có hỏi anh tại sao xin nghỉ, anh có nói với em 1 câu, đại ý là: "Công việc áp lực quá, cộng thêm có một số cá nhân "đểu" đang "nhòm ngó" cái ghế của anh, nó "soi" anh tối ngày phát ớn. Bấy giờ anh cần sự Bình An, nên anh đã xin nghỉ việc."

  Ngừng một chút, chú em nói tiếp:

- Như anh biết đấy, công việc ở cơ quan đã đầy áp lực, nhức hết cả đầu, về đến nhà, vợ nó không thông cảm, chia sẻ, mà lại còn " mặt nặng, mặt nhẹ", nói những câu rất "sốc hàng", khiến em phải bận tâm, nghĩ ngợi đau hết cả đầu. Ví dụ, có những hôm công việc bận rộn, hoặc ngồi cùng anh em uống ly bia, về nhà trễ, thế là vợ em nó tự nghĩ ra đủ thứ chuyện, suy diễn lung tung, em nói nó không tin, nó cho rằng em ngoại tình, dẫn bồ đi nhà nghỉ, khách sạn,... anh bảo vợ nó cứ nghĩ và nói vậy làm sao em không điên cái đầu. Em đã chịu đựng hàng ngày, hàng tháng, hàng năm rồi. Có đợt em bị tăng xông, huyết áp lên tới 190/110, tưởng chết rồi, ai ngờ Trời thương, Trời đã cứu và em vẫn sống...

Cuối cùng, em nghĩ: một khi vợ chồng đã không còn tin nhau, không thông cảm, chia sẻ với nhau trong cuộc sống, thì ngôi nhà chung không khác gì Địa Ngục. Tốt hơn hết là... đường ai nấy đi, bảo toàn tính mạng cho cả hai.

      Bây giờ em mới thấu hiểu thế nào là Bình An anh ạ!

Chuyện Quê