
Lửng buổi bỗng nhớ ra nhà còn chút thực phẩm nên bày vẽ nấu nướng vài món đơn giản cho bữa cơm chiều. Nhìn mảnh ba chỉ heo và mấy trái trứng đủ loại mà bỗng thèm món thịt kho tàu. Thế là rửa thịt , cắt, ướp cùng vài thứ gia vị mắm muối, đường, hành tỏi, gừng, nước màu và dầu ăn. Chờ thịt thấm, nổi lửa luộc vài trái trứng vịt và trứng cút. Lột vỏ trứng, chờ nguội rồi cho vô chảo dầu chiên qua trứng cho săn lại. Bắc nồi thịt lên bếp xào sơ cho thịt quyện gia vị rồi chế thêm ít nước dừa, chờ sôi bùng lên rồi chỉnh lửa riu riu đặng thịt mềm. Đang trút đám trứng vô nồi thịt, nêm nếm thêm chút ớt thì tiếng cổng lạch cạch mở và giọng con gái ríu ran:
- Mẹ ơi, mẹ nấu gì mà thơm thế ?
Ngó ra, cười với con gái và tự nhủ: Hoá ra mùi thơm của nồi thịt bay ra tận sân, tận ngõ. Tô canh cũng vừa được nấu xong, làn khói mỏng mảnh vờn quanh thơm mát. Nồi cơm chín tới đã tỏa hương ngọt ấm nhè nhẹ gọi mời.
Gió vẫn lộng thổi chở mây xám giăng mùng và mưa vẫn không dứt hạt. Cả nhà đã về đông đủ và quây quần bên bàn ăn. Chỉ có tô canh khổ qua nhồi chả cá thác lác và chút hành ngò xanh mướt lác đác nổi lên trên; một dĩa dưa cải chua muối xổi vàng ươm với tô thịt kho tàu mềm rục béo ngậy bên vài trái trứng sóng sánh nước màu và món tráng miệng là mấy trái lêkima chín nứt. Bữa cơm chiều với vài món đạm bạc nhưng vừa ăn vừa lắng nghe tiếng bi bô của bé cưng, tiếng cười nói trò chuyện của cả nhà, tiếng lanh canh của bát đũa chạm vào nhau và mùi thơm của các món ăn bỗng thấy lòng yên ả. Sự ấm áp của tình thân xua tan đi bao bão gió ngoài kia. Cơn mưa chiều và làn gió lạnh của bóng đêm bị chặn lại ngoài khuôn cửa.
Niềm vui nho nhỏ vậy thôi nhưng gần gũi và thân thương lắm...