Cười ra nước mắt

Mụ lên trung ương khám mắt. Một bên nhược thị còn 1/10, một bên cận loạn 2,75. Bác sĩ kêu đeo kính vào để giữ bên mắt còn kẻo hỏng hết là toi!.
241527305-426255608928465-1953759372145732423-n-1631978103.jpg

Rời sân bệnh viện với cái kính mới toanh, mụ chấp chới bước vì chưa quen và một phần vì tác dụng phụ của thuốc giãn đồng tử. Mụ điện thoại cho bạn đón, bạn bảo kiếm chỗ nào ngồi đợi 30 phút nữa, vì bạn đang bận chút. Loạng quạng ra cổng bệnh viện vừa hoa mắt vừa mỏi người, mụ hỏi anh xe ôm:

- Anh ơi ở đây có nhà nghỉ nào gần gần, đi bộ được không anh?

Chả hiểu anh ta nghĩ gì mà sau khi anh ta nhìn mụ từ đầu đến chân, từ chân đến đầu rồi bảo:

- Lên đây anh chở, anh trả tiền phòng cho?.

Nghe anh ta nói mụ chả hiểu gì, mặt ngơ ngác như ngỗng xem tát ao. Mụ im lặng quay đi, vừa ngó ra đường ngóng bạn, vừa ngó xem có cái nhà nghỉ nào để vào nghỉ cho đỡ váng vất. Anh xe ôm lèo nhèo tiếp :

- Thì lên đây anh chở đi, anh trả tiền phòng rồi thêm vài trăm nữa nhá!

Mụ lờ mờ hiểu ra và vội vã quay vào bệnh viện kiếm cái ghế ngồi sụp xuống, nước mắt ứa ra. Mụ thầm nghĩ: giá chồng mụ đưa đi thì chắc chả phải nghe mấy lời thô bỉ ấy. 30 phút sau bạn đến đón, lên xe mụ khóc òa như đứa trẻ. Bạn mụ cuống cuồng:

- Sao thế? Mắt làm sao à?

Mụ lắc đầu không trả lời.

- Thế làm sao mà khóc?

Mụ vẫn nức nở nghẹn ngào!!!. Bạn mụ tấp xe vào quán cà phê. Vào ghế ngồi mụ mới thổn thức kể lại. Bạn mụ cười phá lên nắm lấy tay mụ rồi bảo:

- Ô hay! Phải tự hào vì vẫn còn đứa nó thích, nó rủ vào nhà nghỉ là vui. Chứ sao phải khóc?.

Mụ nghe vừa tức vừa buồn cười. Đấy là chuyện cách đây 2 năm, chứ giờ chắc chả anh xe ôm nào muốn rủ nữa.

 

Theo Chuyện Làng quê