Còn tôi đang đứng trên cây cầu mới, một mình, cười ngu ngơ. Có ai nhìn mình đâu mà ngại... cách một khúc sông là cây cầu treo cũ kĩ người ta chưa phá đi. Chắc cũng sắp phá đi rồi, nó đã hoàn thành sứ mệnh của nó.
Tuổi trẻ của tôi, bên này cầu là đơn vị huấn luyện Tân binh, bên kia là nhà người anh thân thiết, anh Dương. Chẳng họ hàng gì, chỉ là được buổi rảnh rỗi, tổ Tam Tam của tôi qua cầu chơi, nắm rau khoai lang là quà của chị cho các chú bộ đội, và thế là thân. Chị Dương có người em trong quân ngũ.
Làn gió ấy đến trong một lần từ nhà anh chị về, tức là ở đầu cầu bên Huyện, bên kia là về Thị xã. Ba thằng Tam tam gắn với nhau như hình với bóng, vậy nhưng người mẹ ấy lại túm lấy tôi: chú bộ đội ơi bế cháu qua cầu giúp tôi với. Hai mẹ con về quê ở bên này cầu, thường thì chị không đi đường này đâu, sợ cái cầu treo này lắm nhưng hôm nay sắp tối rồi, đường vòng thì xa.
Có gì đâu mà chị phải nói khó chứ, con bé bé xíu mà, tám tuổi rồi chị bảo thế, bộ quần áo hoa tươm tất, mắt nhắm tịt gào khóc nhưng không ngồi bệt ăn vạ, chắc là một cô bé được giáo dục nghiêm khắc . Mẹ thì còn chất quê màu da bánh mật mà con bé trắng trẻo lắm. Nếu bây giờ có khi mẹ nó bị nhầm là bắt cóc trẻ con. Tôi thấy buồn cười mà không dám cười, bế xốc nó lên vác qua cầu.
Đang gào to thế mà bé im phắc, chắc nó càng sợ, túm chặt vai chú bộ đội còn cái mặt đầy nước mắt nước mũi làm ướt hết cổ tôi.
Tôi không có em nên chẳng phải dỗ dành đứa nào bao giờ, tự nhiên thấy cảm giác mình là người che chở lạ quá. Thương con bé quá. Tự nhiên nghĩ tôi sẽ vào chiến trường giành lại Hoà bình cho những em bé thế này đây. Cảm giác như có ánh sáng trong tim, xúc động. Đây là một cô bé được bàn tay chăm sóc đảm đang của mẹ, gió làm mái tóc bom bê gọn gàng bay vào môi tôi, hình như tôi hôn lên tóc bé trước khi đặt nó xuống. Và nó lại ôm chân mẹ gào như khóc nốt chỗ dở... cặp mắt vẫn nhắm tịt mở choàng ra, đen ngăn ngắt.
Tôi chỉ nhớ đến bé một lần khi qua cái cầu treo trên đường Trường sơn. Chỉ có điều tất cả Tân binh trước cái cầu này đều là em bé. Đi qua rồi mới lấy lại hồn vía... mà cười.
Hoà bình mấy năm sau tôi tìm về thăm anh chị Dương. Chỉ hai tháng huấn luyện mà còn nhớ tới nhau, khỏi nói anh chị cảm động lắm. Cầu treo giờ để không, cầu mới xây bên cạnh chắc chắn lắm rồi. Trên đường về tôi đứng thật lâu ở đầu cầu bên Huyện. Thấy nao lòng, bây giờ mà gặp cô bé ấy chẳng thể nhận ra đâu, xem nào, chắc tuổi mười tám rồi và chắc là rất xinh đẹp. Hoà bình rồi, em hạnh phúc nhé.
Bé Thiên thần, ảo ảnh chợt hiện ra
Đồi tím hoa sim, con sông thơ mộng
Hương mái tóc theo anh vào mặt trận
Qua khói bom gợi nhớ gió qua cầu...
Em mười tám, tôi nghe lời gió nhắn
Hoà bình rồi sao chẳng thấy anh đâu
Biết không anh cô bé ngày xưa ấy
Ngóng chờ anh trả nợ nụ hôn đầu.
Chỉ một làn gió nhẹ mà nhớ suốt đời. Bạn có thế không?
Theo Chuyện làng quê