Nhìn thảm lúa xanh thẳm thẳng cánh cò bay hay ruộng lúa bậc thang như lên chín tầng mây, cảm giác xao xuyến lạ kì. Tôi sinh ra và lớn lên giữa hai vùng quê: đồng chiêm trũng và nơi có những thửa ruộng bậc thang lên đến cổng trời. Cánh đồng quê lúa năm tấn rộng mênh mông, sóng lúa dạt dào như sóng biển. Màu xanh non nhung nhớ là màu lá mạ trải dài chạy tít tận chân đê. Rồi đến màu xanh đậm đầy luyến tiếc thời kì con gái. Được tận hưởng hương lúa mang lại cảm xúc lâng lâng khó tả. Khi lúa trổ bông cái nhụy mỏng manh nhưng lại gắn kết rất chặt. Mùi hương man mác tỏa khắp cánh đồng. Hít thở thật sâu như muốn níu giữ cái tinh hoa của đất trời.
Khi lúa chín dần, chắc hạt, bông xuống nặng dần, nặng dần vít cong như cánh cung. Lúa được dịp như khoe hết vẻ đẹp duyên dáng đáng yêu của nó. Hạt lúa chuyển sang màu vàng tươi tới màu vàng xuộm đầy hấp dẫn. Cảm giác nhẹ nhàng khi được ngắm biển lúa vàng mênh mang. Hay thả hồn chiêm ngưỡng ruộng bậc thang. Từng bậc, từng bậc là sự kì diệu của tạo hoá và bàn tay con người. Mùa vàng thật đặc biệt, như một kiệt tác của thiên nhiên.
Vụ lúa tháng năm, tháng mười chờ đợi sự no ấm. Hương lúa chín ngọt ngào lan tỏa trong không gian. Tôi nhớ nhất vụ lúa tháng mười. Ở miền núi có cả lúa nương, hạt gạo dẻo, thơm, ngọt. Vị đậm đà ấy ru tuổi thơ của bao đứa trẻ như tôi của năm tháng nhọc nhằn thời bao cấp.
Mỗi lần về quê, nhìn cánh đồng lúa hai bên đường đi, lòng lại rưng rưng. Về đến đầu làng, dọc theo triền đê, mùi hương lúa đã thoang thoảng. Xao xuyến nhất khi làng quê đang vào vụ gặt. Mùi rơm nếp quyện theo chiều gió. .. Cứ ngẩn ngơ theo dòng hoài niệm, tiếng gọi của kí ức, tiếng gọi của quê hương.
Hương của đồng quê giản dị nhưng sâu nặng. Là sự chắt chiu của tạo hóa, là nỗi vất vả, nhọc nhằn, chăm chỉ, bền bỉ của người lao động dành cho mỗi chúng ta. Phải biết trân quí, nâng niu...
Theo Chuyện làng quê