Mưa bên kia sông

Nhìn lại đoạn đời đã qua, tôi giật mình thảng thốt. Chưa kịp trả ân tình, chị đã mất.

Cách đây mười lăm năm, chiều ba mươi tết. Tôi gặp chị lang thang với đôi mắt thất thần, ngây dại, áo quần tơi tả. Chị mất trí vì con chị đã ra đi bất ngờ, chị không biết mình từ đâu đến. Tôi đưa chị về nhà, chị ngồi ăn không vội vã, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm...

Chị kể: Quê chị ở miền Tây, nhà chị là chiếc ghe ngược xuôi trên sông nước, buôn bán chôm chôm, măng cụt, sầu riêng cùng mẹ, chị không có cha. Hằng ngày chèo ghe ra chợ nổi Ngã Bảy.

mua-ben-kia-song-1644957561.jpg
Ảnh do tác giả chọn lọc

Đang nói, chị bật ra câu ca dao:

Anh từ Xà No đến

Em từ Ba Láng sang

Sợi tình yêu ai dệt

Trên mặt nước mênh mang

Bảy sông dồn nước, cuồn cuộn nước

Phù sa lớp lớp, quyện phù sa...

  Một đêm, đang chèo ghe, bỗng mẹ chị lảo đảo, buông dầm rồi ngã xuống sông, chị hốt hoảng mò tìm. Mẹ chị không còn nữa, chị bơ vơ với tuổi mười bảy của mình.

  Chị giã từ sông nước lên Saigon, chị theo bạn hành nghề không danh giá gì. Bước chân theo dòng đời, đẩy dần chị ra Đà Nẵng, Hải Phòng, Lạng Sơn, Móng Cái… Rồi chị gặp anh, trai tứ chiếng gặp gái giang hồ. Anh đưa chị về Quan Sơn, Thanh Hoá, quê anh. Trộn lẫn chị với người Mông, Thái, Khơ Mú…

    Ngày anh bị bắt và bị kết án tử hình, vì chở thuê mấy bánh heroin. Chị như chết điếng, định nhai lá ngón tự tử. Nhưng đứa con đã thành hình trong người chị.

  Chị về lại Saigon, cũng nghề cũ nuôi con. Từ cô gái ngây thơ miền sông nước, như lục bình trôi. Bây giờ lục bình mắc cạn, cắm rễ sâu trong bùn lầy. Chị trở thành “PR” lúc nào không hay – theo lời chị. Thật ra PR (Public Relations) có nghĩa là quan hệ công chúng. Nhưng PR của chị là “Má mi” điều động các cô gái cùng hoàn cảnh như chị, đi phục vụ theo nhu cầu của khách, phục vụ tới bến, trong các cuộc vui chơi. Có lẽ chị không có cha, nên chị dành hết tình yêu thương chăm sóc cho con trai, với tất cả tấm lòng người mẹ trong chị, cháu chăm học, dễ thương và thật ngoan.

  Trong một lần chị vui say cùng khách, đứa bé trai lên mười – con chị, xinh xắn như thiên thần, đã bị xe container cán nát cả người. Chị lùa thân xác con mình vào lòng, chị kêu gào trong đớn đau, xé nát tim gan chị. Sau khi hoả táng những gì còn sót lại của con, chị ôm bình tro nhỏ lang thang trong đêm, tai chị nghe văng vẳng tiếng cười đùa của con, dẫn theo lối lên cầu Bình Lợi. Hình bóng con chị thấp thoáng, bập bềnh theo sóng nước, chị với tay về phía con mình, chị buông rơi mình, tàn tro thành vệt xám mờ dưới ngọn đèn đường vàng vọt, rồi theo gió bay đi.

  Nhưng được những người tốt bụng cứu chị. Bây giờ chị đã mất tất cả, kể cả tro bụi của con chị. Chị tàn tạ hẳn đi, những người quen không ai còn nhìn ra chị.

  Khi chị lấy lại ít nhiều phần vía, phần hồn, tôi đề nghị chị ở lại với gia đình tôi. Chị cần mẫn chăm lo nội trợ, đưa đón hai con tôi đến trường. Từ ngày có chị, vợ chồng tôi có thời gian hơn cho công việc kinh doanh của mình.

  Một hôm chúng tôi đi làm về, hốt hoảng nhìn thấy trước nhà mình, nhiều người tụ tập có vẻ lo lắng. Tôi chạy ào vào, hai con tôi nằm trên sàn nhà, mặt tím tái. Tôi nhìn chị có ý hỏi nhưng không giấu được đôi mắt hằn học của tôi. Vợ chồng tôi vội đưa con đi bệnh viện. Nhưng may mắn, không hề gì.

  Hai cháu nghịch máy vi tính của bố. Giành nhau, điện giật, chị nhanh tay cắt cầu dao. Không thì…Tôi ôm choàng lấy chị, tôi xấu hổ với chị, vợ chồng tôi cùng khóc, chị cũng khóc. Chị khóc vì mừng, tôi khóc trong đó có phần ân hận vì đã trách nhầm chị. Chị đã cứu cả nhà tôi, suýt nữa…

  Trời Saigon gần Noel lành lạnh, thời tiết năm nay bất thường, nhiều trận mưa như trút, đường sá mênh mông nước. Mấy hôm nay chị bệnh, nhưng vẫn cố làm việc nhà, chồng tôi quyết định đưa chị đi khám bệnh. Chị bị ung thư gan giai đoạn cuối, chúng tôi dành hết mọi khả năng có thể chữa bệnh cho chị. Cũng chiều ba mươi tết, chị đã rời xa gia đình chúng tôi. Chị đã về miền xa xăm cùng con trai chị.

  Mùa xuân mới lại về. Với lòng chân thành, chúng tôi nguyện cầu mẹ con chị siêu thăng tịnh độ, được ở bên nhau nơi cõi trời yên bình miên viễn.

Chuyện làng quê