Tâm sự trong ngày gia đình

Hôm nay là ngày gia đình, nhưng tôi lại giật mình trong tiếng nấc. Tiếng nấc này đau thắt từ trái tim khi biết đến tin một người đã mất, cũng từ đây tôi càng hiểu và yêu thêm muốn giữ chặt thêm hai tiếng "gia đình".
gia-dinh-1625370050.jpg
 

Ngày gia đình, các gia đình đang hoà quyện trong đầm ấm nhưng có gia đình người tôi quen lại trong sự lạnh lẽo… bố họ đã mất. Người bố đó tôi gọi bằng bác bởi bác nhiều tuổi rồi, hơn nữa người ấy lại rất thân với tôi. Tôi vô tình quen bác qua các hội thơ facebook… bác yêu thơ và thích thơ tôi. Tôi được bác làm quen và dần dần tôi với bác trở nên thân thiết hơn. Rồi, bác hiểu tôi sâu hơn và thương tôi, một cô gái bệnh tật. Dù mang bệnh, dù đơn thân làm mẹ cho 2 đứa trẻ nhưng tôi luôn gắng lạc quan vì con, vì để cuộc sống gia đình vui vẻ. Khi quen tôi hiểu kỹ tôi, bác rất thương tôi. Gần như bác coi tôi là một người con của bác. Ngày nào bác cũng gọi điện xem tôi thế nào trong ngày, vì bác lo sợ bệnh của tôi. Cuộc sống khó khăn lại phải chịu sự hành hạ bệnh tật của tôi được bác giải toả sẻ chia khiến cho cuộc sống tôi càng vui hơn và mạnh mẽ.

Dù mới chỉ quen bác một năm, nhưng tôi cũng hiểu cuộc sống bác buồn và bác có tuổi rồi. Bác luôn dấu nỗi buồn của mình đi khi nói chuyện cùng tôi. Còn tôi cứ gặp chuyện gì là sẽ gọi bác ngay để mong được bác sẻ chia và giúp đỡ. Tôi coi bác với tấm lòng như một người bố. Bác luôn không ngại ngần nghe tôi kể lể sau đó bác sẽ chỉ dạy cho tôi những điều trong cuộc sống hoặc cách giải thoát vướng mắc chuyện gì đang mắc. Là cô gái bệnh tật tôi chẳng có ai làm bạn trừ gia đình. Khi quen tôi bác biết điều này. Đến ngày tết đầu năm tôi thật bất ngờ khi nhận được quà bác gửi ra cho tôi. Trong lòng tôi vui và dường như tình cảm trong tôi càng lớn hơn. Thật tuyệt vời tôi đã có một người bạn và họ trao tình cảm cho tôi như một người bố… tôi luôn âm thầm gọi bác là ba.

Sáng nay, khi đang dậy con học bài, tôi giật mình khi thấy tin bác đã mất. Tôi không kìm được nước mắt. Tôi đã khóc suốt… Vậy là tôi mất bạn, mất ba rồi… tôi cứ khóc và gọi hoài tiếng ba ơi. Đến trưa, qua nỗi đau thương tôi càng hiểu gia đình là hai tiếng quý biết bao nhiêu. Tôi yêu gia đình thật của tôi và tôi cũng đã có một gia đình nhỏ trên mạng dù chỉ là quen trên mạng thôi nhưng cũng đủ khiến trái tim tôi xúc động… Ba ơi, dù con chưa được gặp ba thật bao giờ nhưng con cũng coi ba thật lòng.

Quả thật các cụ xưa nói đúng. Dù đi xa mấy thì xa, cũng không ai bằng người thân gia đình… Một lời buồn trong trái tim tôi muốn sẻ chia, cũng qua đây tôi mong mọi người luôn không quên hai tiếng "gia đình". Mất đi một người trong nhà, đau thương lắm.

GIA ĐÌNH THIÊNG LIÊNG - Nhạc và lời: Phạm Việt Long, Biểu diễn: NSƯT Việt Hoàn