Tôi nói:
Hạnh phúc là một loại cảm giác, một loại tâm trạng, chỉ cần bạn hiểu được, nó tồn tại trong mọi ngóc ngách của cuộc sống... Đó là cảm giác đến từ trái tim, chứ không phải nhận định của người khác. Hạnh phúc và bi ai thực sự, chỉ có bản thân mới hiểu,
Tôi bình luận: Câu em nói này hay nhất trong năm.
Em hỏi anh là ai? Tôi đáp là 1 nông dân ở Đồng Nai, miền Đông Nam bộ, chuyên nghề trồng trọt vườn hồ tiêu...
Em nói em có cuộc đời rất bất hạnh, không biết tâm sự cùng ai.
Tôi nói em nói thì anh biết vậy nhưng anh thấy trên trái đất này anh là người bất hạnh nhất.
Tôi đề nghị kết bạn với em và em đồng ý.
Em nói em có chồng, có con và chồng em tính trăng hoa, bỏ mẹ con em, đi theo tiếng gọi của con tim...
"Gió đưa bụi chuối sau hè,
Anh mê vợ bé, bỏ bè con thơ,
Con thơ tay ẵm tay bồng,
Tay dắt mẹ chồng, đầu đội thúng rau"
Em là giáo viên với đồng lương "ba cọc ba đồng" nuôi con thơ dại.
Tôi bảo em muốn chồng em quay về không hoặc em đi bước nữa, tôi sẽ giúp em...
Em bảo chồng thì em đã chán... anh viết tặng em 1 bài thơ được không? Em là cô gái miền Tây.
Nể cô, tôi viết, chứ tôi chỉ làm thơ con cóc thôi nên tôi viết như sau:
Đêm nay "ghoa" bước lang thang.
Nhớ người đang ở Cầu Ngang một mình..
Để rồi nhớ đến Trà Vinh.
Để rồi chân bước một mình lang thang.
Quanh co khúc khuỷu đường làng
Ngày ngày đi giữa hai hàng me cao..
Đêm đêm ngước mặt nhìn sao.
Xót xa số phận nghẹn ngào con tim..
Lang thang chân bước đi tìm,
Để rồi than thở duyên tình không may..
Rượu sầu uống mãi không say.
Đêm buồn biết bước chân này về đâu?
Lẽ nào "ghoa" nhảy xuống cầu,
Uống no bụng nước đi chầu Diêm Vương?
Chỉ vì thiếu một tình thương,
Mà " ghoa "vội vã tìm đường tử sinh.
Thôi thì quên mối duyên tình,
Đơn phương rung động do mình đa mang.
Xót xa duyên phận lỡ làng..
Không còn nắng nhạt, mưa ngàn giọt đau.
Lang thang "ghoa" biết về đâu..
Người ta đã bước lên Tàu rời Ga.
Lang thang như kẻ không nhà.
Lang thang đi mãi vẫn là lang thang.
Lệ sầu giọt đắng chứa chan,
Cầu Dọc dễ kiếm, Cầu Ngang khó tìm..
Để rồi đau buốt con tim...
Lang thang "ghoa" biết đi tìm ở đâu?
Xin ai nói nhỏ một câu,
Được hay không được nói mau "ghoa "nhờ.
Để "ghoa" bừng tỉnh cơn mơ,
Để "ghoa"không viết tình thơ làm gì.
Em rất ngạc nhiên, vì sao tôi biết em đang ở Cầu ngang và em hỏi sao tôi biết em ở Cầu Ngang?
Tôi trả lời anh viết vậy thôi, may mà trúng phóc chứ có biết em ở huyện nào.
Và được sự đồng ý của em, trong 12 tháng tôi viết cho em 36 lá thơ tình gửi vào trang cá nhân của em.
Vì em là giáo viên đơn thân nên bạn bè trên fb của em hơi bị nhiều...
Từ những bài thơ tình con cóc tôi đăng trên trang cá nhân và Em đã nổi danh như cồn khi bạn bè em đọc những lá thư tình đó! Vì tôi viết những lá thư y chang như một mối tình ngăn cách bởi không gian.
Có người tưởng em có một nhà thơ nào đó đang tỏ tình với em, em đi đâu gặp người quen cũng hỏi thăm, em mỉm cười bí ẩn để cho họ thắc mắc...
Họ điện thoại, nhắn tin hỏi em chừng nào đám cưới.
Mục đích tôi muốn cho chồng cô đọc và quay về hoặc ai để ý đến cô thì mau chân bước đến...
Em rất giỏi, một mình lo bẩy lo ba, em nuôi con đến tuổi trưởng thành.
Em nhắn tin cho tôi, qua 3 năm thơ thẩn đã có 1 ông đến xin góp gạo thổi cơm chung, vì họ thương em không dám ngỏ lời, nay thấy có người làm thơ tán tỉnh em nên ông ta sợ huốc mất.
Tôi đã chúc em như sau:
Nắng về le lói sớm mai
Nũng nịu e ấp cùng ai bên đời
Mang theo cả những tiếng cười
Chúc mối duyên mới hai người thật vui.
Theo CHUYỆN LÀNG QUÊ