Để hôm nay ,một ngày đẹp trời đầy nắng rực cờ hoa -ta rảo bước thong dong cùng Hà Nội, đến với nền văn hóa đồ sộ mà hào hoa, lặng lẽ mà thâm trầm .Ta bước những bước chân đầu tiên trong sớm mai tưởng chừng như xa lắc , mới đấy thôi mà đã trải 66 mùa thu- mùa thu Giải Phóng Thủ Đô -tưởng chừng như không níu nhanh sẽ tuột mất khỏi tay mình.
Ta ngỡ ngàng dạo bước khuôn viên Bảo Tàng Lịch Sử Quốc Gia nơi lưu giữ cả ngàn năm Đại Việt và Thăng Long .Và cả 66 Mùa Thu Hà Nội vĩnh viễn về tay người Hà Nội -đã và đang viết tiếp những trang sử oai hùng...
Bạn ơi! hãy cùng bè bạn dắt tay nhau ngắm nhìn Tháp Bút, đang viết những áng thơ Hà Nội, những áng thơ Người Hà Nội lên trời xanh mênh mang . Nghe vẳng đâu đây Bình Ngô Đại Cáo tưng bừng thành Đông Quan !Nghe vang đâu đây Tuyên Ngôn Độc Lập " Tôi nói đồng bào nghe rõ không" ấm áp giữa trời thu Ba Đình ...Rồi cùng nhau chiêm ngưỡng bái vọng những nhịp cầu Thê Húc như đang từ kí ức Hà Nội bước ra- từng ngày nhuộm đỏ sóng nước Hồ Trả Gươm -mà người xưa đã ví cầu Thê húc như cái lược son chải vào Thủ Đô... Thủ Đô đang Mùa Thu thứ 66 uy linh...
Ta lắng nghe từ bờ đông sang bờ tây Hoàng Thành-cờ hồng dẫn bước đang loang tiếng thì thầm của đất , tiếng ngân vang của rừng ,tiếng quân đi điệp điệp trùng trùng, tiếng líu lo của dàn đồng ca măng non hòa vào nhịp đập trái tim đất nước...Những cung bậc Hà Nội ấy luôn dẫn dắt ngự trị trong ta- đưa ta về với hào khí Thăng Long xưa...Ta mê mải đắm mình với Hà Nội biếc xanh -và đâu đó Tây Hồ hơi sương bao phủ cánh sâm cầm đang chao liệng khúc Mùa Thu.. Ngân vang... Mênh mang nối tiếp từ thế hệ này đến thế hệ khác…
Ngày bé tôi thường hỏi mẹ Hà Nội ở đâu, mẹ chỉ tay theo lối mòn bảo cứ đi hết đường là đến .Thế nhưng ngày ngày tôi vẫn đi đến hết con đường ấy cũng chỉ thấy lớp học quen thân lúp xúp dưới tán cây đa cổ thụ suốt ngày líu lo chim hót . Tôi lại hỏi cha Thủ Đô mình ở đâu, cha thì thầm vào tai tôi bảo Thủ Đô xa lắm ở tít tận cuối chân trời kia, khi nào con học đủ chữ, con ăn đủ cơm sẽ đến được thôi con ạ.
Ý nghĩ ấy cứ nung nấu trong tôi trong suốt chặng đường tới lớp, tôi mơ được gặp Bác Hồ, tôi mơ được thấy Bác Tôn, tôi mơ được vào lăng viếng Bác rồi tha hồ tung tăng ngắm nắng Ba Đình... Nhiều lúc trong giờ học vẽ- tôi lại cứ loay hoay gấp bằng được chú chim có đôi cánh trắng, với hy vọng chim sẽ bay đi mang theo niềm mơ ước nhỏ bé của tôi đến với Bác kính yêu- Ngừơi đã khai sinh ra kỉ nguyên Độc Lập Tự Do cũng vào một Mùa Thu Hà Nội trong xanh như hôm nay...Và không ngờ cũng hôm nay tôi đã được sống hàng chục năm giữa Thủ Đô Hà Nội-Thành Phố Hòa Bình văn hiến, lộng lẫy sắc cờ.Hà Nội đón tôi vào lòng. Tôi đã có cả chục Mùa Thu Hà Nội trong lòng mình. Và cả chục Mùa Thu Hà Nội ấy-Thủ Đô cho tôi đắm mình trong không gian sách, trong không gian thơ, trong không gian của người Hà Nội nhân ái "lấy đại nghĩa thắng hung tàn,lấy trí nhân thắng cường bạo"...Cho tôi khỏa tay trên sóng sánh mặt nước Hồ Gươm... Cho tôi thấy trời xanh Hà Nội như dải lụa mềm buộc chặt, kết dính thân thể và tâm hồn tôi với Hà Nội. Và phải chăng Sông Hồng hiền hòa lớp lớp phù sa rực rỡ hiện ngay trước mặt tôi kia- là chân trời của cha tôi, là con đường của mẹ tôi đã chỉ cho tôi ngày nào... Tự dưng trong tôi trào dâng một tình yêu giang sơn cháy bỏng, một Mùa Thu Hà Nội thiêng liêng muôn nỗi tự hào...