Bài viết mới nhất từ Đào Thị Thu Hiền*
“Dân ơi” - tình quê, tình người trong bão lụt
Sức mạnh hủy diệt của thiên tai, lũ lụt đối với con người quả là rất kinh khủng. Nhưng với niềm tin mãnh liệt “còn da lông mọc, còn chồi nảy cây”, dân tộc này luôn hướng về tương lai với những điều đẹp đẽ sẽ đến.
Đất Mũi - Thiêng liêng và tươi đẹp
Đất Mũi thiêng liêng và tươi đẹp như lắng lại trong hồn thiêng sông núi. Giữa bao la rừng đước, mênh mông biển trời; dưới cờ đỏ sao vàng phấp phới và cột mốc chủ quyền thiêng liêng, trong lòng ta không khỏi nhớ đến các bậc tiền nhân đi mở cõi để cho đất nước được dài rộng, xanh tươi; nhớ đến lớp lớp cha ông đã kiên cường bám trụ, không sợ hy sinh để bảo vệ, gìn giữ từng mét bùn phù sa của biển cả quê nhà. Ngắm nhìn dòng người thành kính đến thăm Đất Mũi, vẫy tay chào nhau mà thấy lòng mình ấm áp, ắp đầy những cảm xúc khó gọi thành tên.
“Bờ sông vẫn gió” người không thấy về
“Bờ sông vẫn gió” có thể nói là bài thơ rất giản dị, từ tứ thơ đến cấu trúc bài thơ; mẹ không còn ở trên thế gian nhưng mọi cảnh vật gắn bó với mẹ vẫn còn nguyên đây, xin mẹ một lần trở về, chỉ một lần thôi, rồi mẹ hãy đi ... Vậy thôi, giản dị nhưng không hề đơn giản. Trúc Thông đề cập tới nỗi đau thương lớn nhất của đời người (mẹ mất) không phải chỉ bằng nhịp điệu hay câu chữ uyển chuyển của thể thơ mà ở sự chân thành của tình thơ trong âm điệu buồn thương nhưng ngời sáng lung linh của tình mẫu tử.
Vị Xuyên: Khúc tưởng niệm giữa ngàn mây trắng
Mỗi mùa tháng Bảy, chúng tôi lại ngược về Tuyên Quang, lên núi Nậm Ngặt (xã Thanh Thủy) - nơi có cao điểm 468 từng rực lửa chiến tranh để thắp nén hương tri ân các anh hùng liệt sĩ. Từ Km0 trên đường Nguyễn Trãi, phường Hà Giang 1, chúng tôi theo tuyến đường cửa khẩu hơn hai mươi cây số để đến nhà tưởng niệm.
Thái Nguyên - Khúc trầm bi tráng còn ngân mãi
Đến thăm xứ chè hôm nay, đứng trước những chứng tích ít ỏi còn sót lại của phong trào binh biến năm xưa, lòng người không khỏi lắng lại trong một nốt trầm bi tráng – tiếng vọng của một thời đất nước lầm than. Dẫu dấu tích vật chất dần mai một theo năm tháng, song ký ức lịch sử ấy vẫn còn đó, in đậm trong tâm khảm người dân và sống mãi cùng mạch đập của thành phố Thái Nguyên.
Du ký bên những dòng sông lịch sử Quảng Trị
Trên hành trình theo dọc dải đất Quảng Trị, ta mới thấy núi sông và con người như đang hòa quyện vào nhau tất cả và nâng đỡ cho nhau. Ngăn cách và chia ly, đau thương và anh dũng … tất cả đều được hiện hình bên những dòng sông. Những dòng sông xứ sở ấy đêm ngày vẫn cần mẫn dâng con nước ngọt ngào, mát mẻ làm cho đôi bờ thêm xanh mát nên thơ.
Bài thơ “Trôi” và sự triết lý, cảnh tỉnh của Văn Cao
Bài thơ “Trôi” là tác phẩm thể hiện khá rõ phong cách thơ của Văn Cao. Tác phẩm không chỉ là một bài thơ mà còn thể hiện một bức tranh ngôn ngữ mang đậm sắc màu hội họa. Với tình yêu sự sống, sự nhạy cảm với cuộc đời và tài năng thi ca đầy sáng tạo, thi phẩm không chỉ là một lời phát biểu về quy luật của cuộc đời, về cái hữu hạn và vô hạn mà còn là một sự nhắc nhở, cảnh tỉnh người đời.
Đến Chiêm Hóa, nhớ về một bài thơ của Mai Liễu
Càng đi xa, đi lâu thì kỉ niệm càng sâu, càng bền. Mỗi con suối, dòng sông, ngọn núi, đồi cây, bếp lửa, mái nhà sàn, ngày hội, điệu hát, chim muông... đều có hồn, có tiếng nói riêng của chúng. Tôi cố gắng lắng nghe, ngẫm ngợi và ghi lại chúng. Thực ra, đó cũng là ân tình của người viết đối với miền quê và cuộc đời. Đấy là suy nghĩ về quê hương nhưng cũng là quan niệm về nghệ thuật. Nghệ thuật ấy là tình yêu chân thành, sâu lặng với nơi cội nguồn sinh thành.
“Vườn nhà Capiulet”: Niềm hy vọng bay lên từ bản tình ca dang dở
“Vườn nhà Capiulet” có thể xem là một trong những trích đoạn hay nhất của vở kịch “Romeo và Juliet”. Đoạn trích không chỉ cho thấy một khung cảnh thiên nhiêm đầy thơ mộng mà còn cho thấy được sự bất tử của một tình yêu trong sáng.
“Thư mùa đông” và nỗi niềm người lính
Hơn bốn mươi năm đã đi qua, biên giới giờ cũng đã bình yên, nhưng bài thơ “Thư mùa đông” vẫn được người đọc lưu nhớ. Hóa ra thơ viết về người lính hay, dở đâu cứ phải là phải súng đạn, sống chết. Người lính anh hùng đâu cứ phải lên gân lên cốt để xung phong và tiến lên. Đôi khi chỉ là một cảnh ngộ hay một nét tâm trạng, một lời tâm sự rất thực, rất người cũng đủ làm người đọc cảm thấy toát lên và rung động với tất cả những vẻ đẹp giản dị, đời thường của những anh bộ đội cụ Hồ. Và đây chính là một thành công của nhà thơ Hữu Thỉnh.
“Đồng đội tôi trên đảo Thuyền Chài”: Khúc ca nơi đảo xa
Bài thơ “Đồng đội tôi trên đảo Thuyền Chài” của nhà thơ Trần Đăng Khoa tựa như một khúc ca nơi đảo xa. Bài thơ ra đời cách đây đã gần năm mươi năm. Ngày ấy và bây giờ nơi ở của các chiến sĩ trên đảo Thuyền Chài chắc chắn đã khác.
Có mối tình nào cao hơn Tổ quốc?
Ra đời đến nay đã ngót tám mươi năm, bài thơ “Tình sông núi” vẫn song hành cùng đất nước. Nó vẫn thắm đượm, tươi nguyên những tinh thần và giá trị cao cả; vẫn lay động tâm hồn người đọc một cách lạ thường.
“Không đề gửi mùa Đông”, nỗi niềm nhớ Bắc
Để hiểu được đầy đủ nỗi lòng của Thảo Phương nếu chỉ nghe bài hát “Nỗi nhớ mùa Đông” của phú Quang có lẽ chưa đủ, ta nên đọc thêm “Không đề gửi mùa Đông”. Đọc bài thơ “Không đề gửi mùa Đông” và phiên bản thứ hai của bài thơ là “Nỗi nhớ mùa Đông”, chúng ta dễ dàng nhận thấy cảm xúc, tứ thơ của “Không đề gửi mùa Đông” và “Nỗi nhớ mùa Đông” giống nhau.
Đôi điều suy nghĩ từ việc đổi mới ra đề kiểm tra, đề thi môn Ngữ văn trước thềm năm học mới
Theo hướng đổi mới cách ra đề kiểm tra, đề thi bằng việc sử dụng ngữ liệu ngoài sách giáo khoa, học sinh muốn “vượt vũ môn” thành công, giáo viên phải thay đổi cách dạy học văn, từ trọng tâm việc dạy “cái” chuyển sang trọng tâm dạy học sinh “cách” (biết cách làm). Các văn bản trong sách giáo khoa giờ đây không còn là đối tượng được sử dụng trong đề kiểm tra, đề thi mà chỉ có vai trò là những công cụ “mẫu” thực hành để hình thành nên các tri thức (kiến thức và kỹ năng) về cách “đọc”, cách “viết” trong quá trình học tập.
Tháng Bảy về, đọc lại “Văn tế thập loại chúng sinh”
Nguyễn Du tái hiện cảnh ngộ thảm thương của các loại cô hồn ở nơi âm phủ để gợi lên sự chia sẻ, cảm thông, thương xót ở nơi người đọc… Những hình thức biểu hiện nội dung làm cho tác phẩm xứng đáng được suy tôn là một trong những đỉnh cao về tư tưởng và nghệ thuật.
“Lúa chín”, một tiếng quê tha thiết của Nguyễn Duy
Bài thơ “Lúa chín” của nhà thơ Nguyễn Duy là một bài thơ lục bát rất hay. Bằng những từ ngữ giản dị, dân dã kết hợp với một số biện pháp tu từ nghệ thuật đặc sắc nhà thơ đã đem đến cho người đọc một bức tranh lúa chín ở đồng quê giữa trưa hè rất đẹp và gợi lên một mùa vàng bội thu cùng niềm vui phấn khởi của người nông dân.
“Xuân về”, bức tranh tứ bình của Nguyễn Bính
Những ngày đầu xuân Giáp Thìn đọc lại thơ Nguyễn Bính.
Hoàng Phủ Ngọc Tường và “Chuyện cơm hến”
“Chuyện cơm hến” rõ ràng không chỉ đơn thuần là giới thiệu về một món ăn. Bên cạnh việc giới thiệu món cơm hến của người Huế nhà văn còn bàn về vấn đề phong tục tập quán, thói quen ăn uống và việc giữ gìn bản sắc văn hoá truyền thống, sự gắn bó và tình yêu quê hương đất nước.
Đọc lại và suy ngẫm về “Lặng lẽ Sa Pa”của nhà văn Nguyễn Thành Long
Tên tuổi và tác phẩm của Nguyễn Thành Long vô tình đã gắn bó định mệnh với vùng đất nổi tiếng này. Sa Pa không chỉ là một địa danh danh du lịch nghỉ dưỡng … mà còn là một địa danh du lịch văn học. Nguyễn Thành Long đã làm sang trọng địa danh du lịch nơi phố núi huyền ảo, mộng mơ.