Phi thường
Đức Sơn
Mặt trời lên, mặt trời lên
Cánh chim bay ngang trời
trong veo chảy dòng suối
Rừng lên xanh
Rừng ơi ! tung thác trắng Pong Chất ( * ) ngây ngất
đập nhịp bài ca xây dựng
Choàng đỉnh mây trắng quanh co dốc đứng
Đàn ong tìm mật óng ánh hoa rừng
ngan ngát đại ngàn…
Thời gian trôi như trôi qua năm tháng
Bài ca không quên cho đến bây chừ !
Hẻm núi bây chừ, làm ra đường điện cao thế
Phát ánh hào quang
Vách núi dựng ngược
Mênh mang hồ đập, mênh mang suối Pi Lung
làm con rồng trút rót đường áp lực
680 mét ( * * ) độ cao thế năng tạo đà
Như ghềnh vực dội mưa, dội nắng
Như tán rừng vẫy reo
Phi thường cheo leo
Để tinh luyện vàng trắng
hào sảng
Cho mọi nhà, xưởng máy cần lao
Lời thề sắt son
Màu áo da cam, gian khó quên mình
Trường Sơn bao la ôm hình hài A Roàng
Dòng điện hòa chung vào mạch nguồn đất nước.
Bài thơ "Phi thường" của Đức Sơn thể hiện sự tôn vinh vẻ đẹp và sức mạnh của thiên nhiên, đặc biệt là vùng núi Trường Sơn, nơi có sự kết hợp hoàn hảo giữa thiên nhiên và con người. Dưới đây là một số nhận xét về bài thơ này:
- Sự kỳ vĩ của thiên nhiên: Bài thơ mô tả sự hùng vĩ của thiên nhiên với mặt trời, rừng rậm, dòng suối, và thác Pong Chất. Những hình ảnh này tạo nên một bức tranh tự nhiên tươi đẹp và mạnh mẽ.
- Sự kết hợp tinh tế: Bài thơ kết hợp sự hòa quyện giữa thiên nhiên và con người thông qua việc đề cập đến việc xây dựng đường điện cao thế và việc sản xuất điện năng từ thiên nhiên. Điều này thể hiện tầm quan trọng của việc bảo vệ và sử dụng tài nguyên tự nhiên một cách bền vững.
- Sự lưu giữ của thời gian: Từ bài thơ, ta có thể thấy sự trường tồn của vẻ đẹp thiên nhiên và tác động của con người qua thời gian. Bài ca không chỉ là một miêu tả tĩnh lặng mà còn là một lời hứa về sự bền bỉ và sự kỳ vĩ của vùng núi Trường Sơn.
- Tôn vinh lịch sử và văn hóa: Bài thơ cũng đề cập đến màu áo da cam và hình hài A Roàng, tượng trưng cho người dân và văn hóa dân tộc. Điều này tôn vinh lịch sử và truyền thống của vùng này.
- Tinh thần đoàn kết: Cuối cùng, bài thơ kết thúc bằng việc nhấn mạnh sự đoàn kết và hiệu quả của việc hòa chung dòng điện vào mạch nguồn đất nước. Điều này thể hiện lòng tự hào và sự đoàn kết của con người trong việc xây dựng và bảo vệ quê hương.
Về nghệ thuật của bài thơ "Phi thường" của Đức Sơn có những đặc tính như sau:
- Sử dụng hình ảnh tươi đẹp: Bài thơ tạo ra một loạt hình ảnh tươi đẹp về thiên nhiên, như mặt trời, rừng xanh, dòng suối, thác nước, và đàn ong tìm mật. Những hình ảnh này tạo nên một hình ảnh sống động và quyến rũ cho người đọc.
- Sử dụng âm thanh và nhịp điệu: Bài thơ sử dụng âm thanh và nhịp điệu một cách khéo léo để tạo ra một tiết tấu tự nhiên và mê hoặc cho câu chuyện. Ví dụ, việc sử dụng "tung thác trắng Pong Chất" và "đập nhịp bài ca" tạo ra một nhịp điệu rất riêng biệt và thú vị.
- Sự kết hợp của tự nhiên và con người: Bài thơ kết hợp tinh tế sự hòa quyện giữa thiên nhiên và con người, thông qua việc đề cập đến việc xây dựng đường điện cao thế và việc sản xuất điện năng từ thiên nhiên. Điều này thể hiện tầm quan trọng của việc bảo vệ và sử dụng tài nguyên tự nhiên một cách bền vững.
- Sử dụng tượng trưng: Bài thơ sử dụng màu áo da cam và hình hài A Roàng như những biểu tượng của vùng núi Trường Sơn và dân tộc. Điều này tạo ra một yếu tố tượng trưng sâu sắc, tôn vinh lịch sử và truyền thống của nơi này.
- Sự kết thúc lạc quan và đoàn kết: Bài thơ kết thúc bằng lời hứa về sự đoàn kết và hiệu quả của việc hòa chung dòng điện vào mạch nguồn đất nước. Điều này thể hiện lòng tự hào và đoàn kết của con người trong việc xây dựng và bảo vệ quê hương.
Tóm lại, bài thơ "Phi thường" của Đức Sơn không chỉ là một bức tranh thiên nhiên đẹp mắt mà còn là một thông điệp về tình yêu và tôn trọng đối với môi trường và văn hóa của vùng núi Trường Sơn. với nghệ thuật thể hiện xuất sắc thông qua việc sử dụng hình ảnh, âm thanh, và tượng trưng để tạo ra một tác phẩm thơ độc đáo và đầy cảm hứng.