Việt Nam diễn nghĩa – Tập II (Tiểu thuyết lịch sử) (Kỳ 20)

 Trân trọng giới thiệu tiếp tiểu thuyết lịch sử “Việt Nam diễn nghĩa” - Tập II của PGS TS Cao Văn Liên.
dinh-bo-linh-1636857390.jpg

Tranh minh họa: Đinh Bộ Lĩnh - Dẹp loạn các sứ quân, khai mở triều đại nhà Đinh. Nguồn: Internet.

 

Kỳ 20.

Nguyễn Bặc nói:

- Chúng ta nên liều chết mở đường máu mà phá vây.

Lưu Cơ nói:

- Nếu bây giờ mà phá vây thì phải huyết chiến với 4 vạn quân của Đỗ Cảnh Thạc. Ta thì ở thế bất lợi, sẽ tổn thất rất lớn. Nhỡ ra chúa công cũng hi sinh thì lấy ai mà thống nhất đất nước.

Đinh Bộ Lĩnh nói:

- Ta cả đời chinh chiến thì không còn coi cái chết là gì nhưng chinh chiến không phải là để chết mà là buộc kẻ thù phải chết để ta thống nhất thiên hạ, chấm dứt sự đau khổ chết chóc cho lê dân. Liều chết không phải là cách hay. Để xem trong tình thế bị vây hãm này có cách gì hay hơn không?

Lê Hoàn nói:

- Bẩm chúa công, vẫn còn đủ lương thực cho quân ăn một tuần. Chúa công cứ cho quân phòng thủ. Mạt tướng xin vượt sông Tích về Cổ Loa cùng Tổng trấn Đinh Liễn huy động binh mã các nơi đánh sau lưng quân địch. Chúa công khi đó mở cống thành, trong đánh ra ngoài đánh vào thì Đỗ Cảnh Thạc sẽ chết.

Đinh Bộ Lĩnh nói:

- Cách này hay lắm, mau rút cầu gỗ qua đầm lầy để quân Đỗ Động Giang không vào bao vây thành để ta chờ viện binh.

Đêm đó Lê Hoàn dặn Đinh Bộ Lĩnh:

- Nếu mạt tướng đem quân đến, sẽ có ba phát tên châm lửa bắn lên không trung, khi đó chúa công cho mở cổng thành đánh ra.

Đinh Bộ Lĩnh nắm tay Lê Hoàn:

- Ta biết tướng quân bơi lặn giỏi nhưng trên sông Tích vẫn có thuyền canh tuần tiễu của Đỗ Cảnh Thạc, tướng quân và hai võ sĩ phải cẩn thận.

- Đa tạ chúa công.

Đêm đó chờ cho thuyền tuần tiễu của quân Đỗ Động Giang đi qua, bóng đêm trùm xuống mịt mù, Lê Hoàn cùng hai võ sĩ đội bèo bơi về bờ Đông sông Tích. Ba người đi suốt đêm về nhà Hà Khôi, một hào trưởng ở Đỗ Động Giang mà Lê Hoàn quen biết từ thời ở Hoa Lư. Gần sáng tới cổng nhà Hà Khôi. Người nhà mở cổng:

- Quan nhân hỏi ai ạ?

- Vào bảo Hà đại nhân có bạn xưa ở Hoa Lư tới gặp.

- Dạ, ngài chờ chút.

Một lát, Hà đại nhân ra trông thấy Lê Hoàn cả mừng.

- Kính chào cố nhân, lâu không gặp. Nghe nói tướng quân đang phò tá Vạn Thắng Vương đánh Đông dẹp Bắc, sao có thời gian hạ cố tới thăm lão phu?

Lê Hoàn nói:

- Mạt tướng theo Đinh chúa công đang đánh thành Quèn của Đỗ Cảnh Thạc nhưng bị trúng kế, Đinh chúa công và 5 vạn quân đang bị vây ở thành Quèn rất nguy cấp.

Hà Khôi nói:

- Vậy xin mời Lê tướng quân vào nhà cơm nước nghỉ ngơi rồi sẽ bàn kế giải vây cho Đinh chúa công.

- Đa tạ nhưng mạt tướng không có thời gian. Hà đại nhân cho mượn ba con ngựa để ba chúng tôi đi gấp về Cổ Loa điều động binh mã đến cứu gấp. Nếu chậm trễ, 5 vạn quân và Đinh chúa công sẽ nguy ngập, không còn ai đánh giặc thống nhất đất nước, cứu nước, cứu lê dân.

Hà Khôi nói:

- Đáng tiếc, đáng tiếc.

- Bay đâu.

- Dạ.

- Đem ba con ngựa khỏe ăn no ra đây.

- Dạ.

Gia nhân của Hà Khôi dắt ba con ngựa ra khỏi cổng, Lê Hoàn và hai người lính chắp tay.

- Đa tạ, sẽ báo đáp sự giúp đỡ này sau.

Hà Khôi nói:

- Tại hạ bất tài nhưng hôm nay sẽ liên kết với ba anh em họ Cao người ở đây dấy quân cứu chúa công Đinh Bộ Lĩnh.

- Vậy hẹn đại nhân khi quân Cổ Loa đến thì phối hợp với quân của đại nhân và quân của Cao đại nhân cùng đi về thành Quèn.

- Rồi cứ như vậy

- Đa tạ đại nhân, cáo từ, hẹn gặp lại.

- Cáo từ.

Khi lên ngựa, Lê Hoàn nói với hai võ sĩ:

- Đệ Dân và đệ Nghĩa đi về Cổ Loa, báo cho Tổng trấn Cổ Loa Đinh Liễn điều động quân mã tới thành Quèn, dặn tướng quân Đinh Liễn giờ ngọ ngày mai hội quân cách thành Quèn 5 dặm, khi hành quân phải bí mật, không được cờ trống. Rõ chưa? Hai đệ hoàn thành công việc này ta sẽ nói với Đinh chúa công thưởng cho. Còn ta sẽ đi về Tây Phù Liệt huy động quân của tướng quân Trịnh Tú.

- Cáo biệt tướng quân. Hẹn gặp lại.

- Cáo biệt, hẹn gặp lại.

Hai võ sĩ đi về Cổ Loa. Lê Hoàn đi về Tây Phù Liệt. Vó ngựa phi điên cuồng gấp gáp.

Lại nói 4 vạn quân của Đỗ Cảnh Thạc bao vây 5 vạn quân của Đinh Bộ Lĩnh ở thành Quèn nhưng chỉ ở trên đồi mà không xáp vào tấn công thành. Đã 5 ngày trôi qua. Quân sư Hồ Hồng Hạnh nói:

- Mạt tướng bị bệnh đến quá muộn. Không đến sớm giúp chúa công. Sao chúa công không tấn công thành để tiêu diệt quân Hoa Lư?

Đỗ Cảnh Thạc nói:

- Ta chờ quân Đinh Bộ Lĩnh đói vàng mắt và đến lúc gục xuống, đánh làm gì cho tốn xương máu của binh sĩ.

Hồ Hồng Hạnh nói:

- Nguy to rồi. Vậy chúa công không dự tính viện binh của Đinh Bộ Lĩnh đến, khi đó trong đánh ra, ngoài đánh vào, quân ta có thể lâm vào thế nguy nan và có thể bị tiêu diệt?

Đỗ Cảnh Thạc như sực nhớ ra:

- Ta không nghĩ tới, lão phu sai rồi. Tướng quân Đỗ Thanh Phong đâu?

- Có mạt tướng.

- Tướng quân hãy ra lệnh cho quân tràn xuống phá thành, quyết chiến.

Đỗ Thanh Phong cho quân bắc cầu phao qua đầm lầy để có đường đi cho quân xuống phá thành. Cầu vừa bắc xong thì phía sau quân Đỗ Động Giang ba phát tên châm lửa bắn lên trời. Quân Đỗ Cảnh Thạc còn ngơ ngác, chưa hiểu đó là tín hiệu gì. Trong thành Quèn, quân Hoa Lư đã hết lương thực, nước uống, đang trong tình thế hết sức nguy kịch, bỗng nhìn thấy ba phát tín hiệu trên không trung, toàn quân mừng rỡ reo lên:

- Lê tướng quân đã đến cứu viện…

Đinh Bộ Lĩnh ra lệnh:

- Quân cứu viện đã đến, tướng Phạm Cự Lượng mở cổng thành cho bắc lại cầu phao qua đầm lầy nhanh lên.

Tướng Phạm Cự Lượng mở cổng thành và báo:

- Dạ, cầu phao đã được quân Đỗ Cảnh Thạc bắc rồi ạ.

Đinh Bộ Lĩnh ra lệnh:

- Toàn quân ra khỏi thành xông lên chém giết.

(Còn nữa)

CVL